Đánh giá phim: Jeux d’enfants (2003) | Love Me If You Dare Yêu - Một giấc mơ đẹp nhưng bi thương về tình yêu.
Jeux d’enfants nghĩa
là “Trò chơi trẻ em”, một tựa phim hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Cái chất lãng mạn
kiểu Pháp hay cách kể hài hước hóm hỉnh đều tạo một dấu ấn rõ nét mang đậm chất
Pháp cho bộ phim.
Đối với điện ảnh thế
giới, bộ phim là một tác phẩm kinh điển, một tượng đài cao lớn và vĩ đại. Còn đối
với người Pháp, bộ phim lại là một sự tự hào và là một giấc mơ đẹp nhưng bi
thương về tình yêu.
Phim kể về Sophie, một
cô bé lập dị và không có bất kỳ người bạn nào. Sophie mồ côi cha mẹ, sống cùng
dì trong một khu ổ chuột tồi tàn và rách nát. Sophie đã luôn sống như thế cho đến
khi Julien- một cậu bé cũng lạ kỳ không kém- bước chân vào cuộc đời cô bé.
Julien có một cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc khi mà người mẹ yêu quý của
cậu bị bệnh hiểm nghèo và người cha yêu thương vợ đến vô tận nhưng lại chưa bao
giờ mở lòng với cậu. Nỗi cô đơn và sự đồng cảm đã kéo hai đứa trẻ đáng thương lại
với nhau. Chúng nhanh chóng trở nên thân thiết và bằng trái tim nhân hậu cảu
mình, Julien đã đưa Sophie bước ra khỏi vỏ ốc của mình và bước chân vào một thế
giới hạnh phúc hơn, nơi đó có tình bạn, có tiếng cười. Và “trò chơi trẻ con” của
họ chính thức bắt đầu, khi Julien đưa chiếc hộp nhạc đồ chơi của mình cho
Sophie, cô bé Sophie kỳ lạ đã ngay lập tức nghĩ ra một trò chơi với chiếc hộp.
Luật chơi được Sophie
đưa ra rất đơn giản: muốn giành quyền giữ chiếc hộp nhạc, bạn phải hoàn thành
được yêu cầu của đối phương. Khi đối phương hỏi bạn: ¨Cap ou pas cap¨ – ¨Dám
hay không¨, bạn nói ¨Cap¨, vậy là tham gia trò chơi. Và Junien đã bắt đầu trò
chơi khi nhận lời thách của Sophie về việc làm chiếc xe bus chở đám học sinh
trêu chọc cô bé tự lăn bánh trên con đường. Trong đôi mắt của trẻ con, thế giới
của chúng rất đơn giản, mọi yêu cầu chúng đưa ra đều vô cùng ngốc nghếch nhưng
lại rất thú vị, và đôi khi có phần quái gở. Trò chơi như một thứ ánh sáng nhiệm
màu làm sáng bừng cuộc sống của hai đứa trẻ. Chúng hăng say chơi, hăng say nghĩ
ra những yêu cầu quái dị và khó nhằn hơn cho đối phương, như việc đánh vần từ bậy
trong lớp hay Julien có dám đứng tè ngay trước mặt thầy hiệu trưởng không…Cùng
với nhịp điệu dồn dập của bài hát “La vie en rose” (“Cuộc sống tươi đẹp”), bộ
phim không hề chậm rãi như những bộ phim Pháp khác mà diễn ra một cách sôi động
và tươi vui.
Rồi những năm tháng ấu
thơ vội vã đi qua. trò chơi chiếc hộp nhạc ấy vẫn tiếp túc khi Junien và Sophie
trưởng thành. Trong hình hài người lớn, những tưởng trò chơi của họ sẽ bớt tưng
tửng, kỳ lạ đi, nhưng không, nó ngày càng quái oăm và điên rồ hơn. Thế nhưng đến
đây, khán giả không còn thấy hình ảnh hai đứa trẻ kỳ quái và ngộ ngược nữa, mà
thay vào đó, là một thứ cảm xúc đẹp đẽ và lạ lẫm mới chớm nở, liệu đó có phải
là tình yêu chăng?
Sau ngần ấy năm thách
đố nhau không ngừng bằng những trò chơi điên khùng nhất, Sophie nhận ra tình
yêu của mình với cậu bạn thân, cô đã can đảm hỏi Junien rằng: “Anh có dám yêu
em không?” và khi Junien trả lời rằng: “Dám” cùng một nụ cười nửa đùa nửa thật,
Sophie đã cho rằng Junien vẫn tưởng đây chỉ là một trò thách đố. Thất vọng và
giận dữ, Sophi đã bỏ đi mặc cho Junien chạy theo chiếc xe bus và hét lên trong
tuyệt vọng :” Anh yêu em”.
Thời gian lại tiếp tục
trôi qua, đến lúc này, Junien đã trở thành một chàng trai bảnh bao, một cử nhân
đại học với tương lai rộng mở, còn Sophie chỉ là một cô bồi bàn nhỏ bé. Họ gặp
lại nhau, và Junien đã mời Sophie đi chơi. Tối đó, anh đã trao cho Sophie chiếc
nhẫn, trong một thoáng, Sophie đã tưởng rằng Junien đã hiều tình yêu của mình.
Cô mỉm cười hạnh phúc , nhưng không ngờ, Jinien chỉ nhờ Sophie làm phù dâu cho
đám cưới của mình. Anh còn giới thiệu vị hôn phu của mình với Sophie. Cô gái ấy
mặc chiếc áo giống như chiếc áo Sophie đã mặc năm xưa. Hôm ấy, trái tim Sophie
vụn vỡ. Cô tìm đến đám cưới, trong một bộ váy thật đẹp. mang theo tất cả sự căm
giận của mình để hét lên ¨Tôi phản đối ¨ rồi ném chiêc hộp nhạc cho Junien. Đám
cưới bị hủy, cha Julien nhìn Sophie đầy căm phẫn, Junien nổi giận, lần đầu tiên
Sophie khổ sở vì trò chơi của mình.
Bộ phim đến đoạn cao
trào khi Junien thách Sophie bịt mắt đứng trước đoàn tàu hỏa đang chạy, nhưng
khi đoàn tàu gần đến, Junien vẫn không hét lên báo hiệu cho Sophie biết. Cô đã
tự nhảy khỏi đường ray, thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Sophie tháo dải bịt
mắt, nhìn Junien. Ánh mắt Sophie chất chứa nhiều cảm xúc, căm hờn có, thất vọng
có và hơn hết là cả một sự đau khổ đến chua xót. Đến đây, Sohpie và Junien biết
rằng trò chơi của họ đã thực sự chấm dứt.
Từ đó, họ xa nhau…
Sophie lấy một anh chàng cầu thủ bóng bầu dục. Còn Junien trở về làm một người
đàn ông của gia đình với người vợ đẹp cùng hai đứa con. Mười năm xa nhau, những
tưởng vòng xoay cuộc sống đã làm hình ảnh của họ lu mờ trong tâm trí nhau.
Nhưng không, Junien vẫn không thể nào quên được hình ảnh cô bạn ngang tàng, bướng
bỉnh thuở nhỏ. Junien nhận ra mình yêu Sophie nhiều đến mưc nào, anh không thể
sống mà thiếu cô. Và trong cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà Junien quyết đinh vứt
bỏ tất cả để tìm đến nhà Sophie, trò chơi của họ lại bắt đầu. Junien và Sophie
đã bỏ trốn cùng nhau. trong cơn mưa tầm tã ấy, họ nhận ra rằng họ không thể sống
tiếp mà thiếu đối phương. Họ đã lựa chọn cái chết để bên nhau mãi mãi.
Hình ảnh hai con người
đứng dưới hố sâu của trụ bê tông, ôm nhau và hôn nhau, mặc cho từng khối bê
tông từ từ đổ xuống và đông đặc lại, đợi một ngày được hong khô dưới ánh mặt trời,
đã trở thành kinh điển – một khuôn hình đậm chất điện ảnh và tính nhân văn.
Tình yêu của Sophie và Junien, sâu đậm nhưng chua chát, để lại một nỗi nhức nhối
và xót xa trong lòng khán giả. Đạo diễn Yann Samuell đã tạo nên tác phẩm điện ảnh
tuyệt vời kể về nội dung và khuôn hình, đưa Marion Cortillard và Guillaume
Canet trở thành hai tên tuổi hàng đầu của điện ảnh Pháp và thế giới.
Theo: Lê Khánh Ly