Đánh giá phim: Lô Tô (2017) - Lô Tô dù không phải là bộ phim quá xuất sắc, đầy đủ trọn vẹn, nhiều chỗ thừa, nhiều đoạn lê thê, nhưng vẫn là một phim Việt xem được
Đời “bóng gió” lạc loài, mỗi khi bắt
đầu khao khát là lại bắt đầu đau thương, mỗi khi vùng lên là lại té xuống, mỗi
khi thấy vui là lại chợt buồn. Thân phận sinh ra đã vậy, đành tìm vui kiếp phù
du, còn nhạc là còn nhảy, tắt nhạc thì hát chay. Hát cho đời và hát cho mình,
hát đến khi nhắm mắt, như cánh chim không mỏi, bay mãi chỉ chờ lao vào bụi mận
gai.
Lô tô tiếp cận một đề tài tuy dễ mà
khó, tuy quen nhưng lại xa xăm. Mỗi người ở những miền quê, đều từng trải qua
ký ức về một đoàn lô tô với những trò chơi, những tiếng nhạc, với giấy dò số, với
bê đê. Có một chất liệu ký ức làm điểm tựa, hẳn nhiên Lô tô dễ giành được cảm
xúc khi bắt đầu câu chuyện.
Lối kể chuyện nhanh, dồn dập, nhiều
tình tiết, ào ào cuốn qua nhanh như chuyến xe rong đuổi của đoàn. Nhưng lại thiếu
đi cái sâu, cái đậm, cái khắc họa, cái nêu bật, dù tình tiết thì nhiều nhưng ý
nghĩa lại chẳng bao nhiêu. Mọi thứ cứ vờn quanh, chưa tới, đúng theo nghĩa “câu
hát vang lên bỗng tắt nửa chừng”. Xem phim cứ thấy đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh cứ
rón rén rón rén, chưa bung ra hết, chưa đẩy được hết lên, giống như kiểu diễn của
Hữu Châu, tuy hay nhưng vẫn còn chưa thỏa.
“Trôi sông lạc chợ, trôi sông lạc chợ
và trôi sông lạc chợ”, khi người ta cố gắng miễn cưỡng làm một cái gì đó, đa phần
là thất bại, Lô Tô cố gắng nhắc đi nhắc lại từ đó như một sologan, đáng tiếc là
nó phản tác dụng. Phận bèo trôi rày đây mai đó nên diễn tả bằng hình ảnh, bằng
câu chuyện, bằng khổ đau, bằng hy vọng, bằng cố gắng, bằng tủi nhục, hơn là nhắc
đi nhắc lại.
Nhưng tổng thể Lô Tô có một câu chuyện
vừa đủ đầy, có thắt có mở, có cài cắm, có vẹn toàn, có tình người, có vui buồn,
có nhiều thứ. Chỉ tiếc chút xíu là thiếu mất cái không khí lô tô, những màn
quay số, và những cảnh đó đáng ra nên kéo dài hơn.
Hữu Châu vẫn là diễn viên gạo cội, một
mình gánh team, không có Hữu Châu thì phim này coi như bỏ. Có nhiều kinh nghiệm
trong đóng vai nữ, nghiên cứu tính cách nhân vật chủ đoàn Lô Tô rất kỹ, nên diễn
rất đúng hình ảnh, từng cái nhướng mắt, nhoẻn miệng, giận dữ, đau khổ đều đi
vào lòng người.
Còn dàn diễn viên còn lại chỉ le lói
được mỗi Hải Triều, diễn có ra nét diễn, với những cảnh tình cảm, và Minh Dũng
diễn cũng tròn vai. Chán ngán nhất vẫn là Huỳnh Lập, biết là một vai gây cười
nhưng quá lố lăng, quá gồng, quá cường điệu, tạo cảm giác mệt mỏi. Và sai lầm
nhất là chọn Nam Em, thoại quá tệ, biểu hiện khuôn mặt cứng, cảm xúc không có,
trong khi đó là một vai cần nhiều diễn xuất chứ không phải mặc đồ sạch sẽ, tóc
dài thướt tha, làn da trắng sáng, đi qua đi lại cho đẹp.
Có một vai khá ít thoại nhưng mình
xem lại thấy thích, là vai Quân. Đây là một nhân vật có xung đột nội tâm rất lớn,
cả quá khứ, hiện tại và tương lai đối với Quân đều mơ hồ, nó lạc lõng, bơ vơ và
không lối thoát. Chính bởi thế nên Quân luôn co mình, giấu sau vẻ mặt cáu kỉnh,
khó chịu, luôn chực bùng nổ. Quân vừa muốn sống thật với mình, lại thương và muốn
trả ơn Lệ Liễu, cái dằn vặt giữa sống cho bản thân và sống vì ơn nghĩa đã hủy
hoại dần mòn con người Quân. Cái kết như vậy là trọn vẹn, tình mẹ duyên con thì
sao mà giải quyết cho nổi.
Lô Tô dù không phải là bộ phim quá xuất
sắc, đầy đủ trọn vẹn, nhiều chỗ thừa, nhiều đoạn lê thê, nhưng vẫn là một phim
Việt xem được. Đôi khi, xem chỉ để sống lại một chút ký ức xưa kia, hiểu thêm về
cuộc đời “bóng gió” khốn khổ, cảm nhận tình người, tình yêu, tình gia đình trôi
mãi, trôi mãi.
Theo: Bui An