nhân lúc còn trẻ, hãy cứ hẹn hò, hãy cứ gặp gỡ, nhưng đừng bước qua thanh xuân quá lâu với duy nhất một người...
Cuộc đời
này, có những con đường đi mãi vẫn chỉ là đường cụt. Có những con người đi cùng
mãi đến cuối cùng mới nhận ra là người dưng. Và có những mối tình càng chờ đợi,
theo thời gian chỉ còn là tình cũ.
Nếu thời
gian có thể làm mờ những vết thương thì thời gian cũng có thể thổi tàn đi những
lời hẹn ước, cũng có thể làm thay đổi một con người và biến những câu chuyện
tình đẹp nhất trở thành đống tro tàn trong phút chốc. Bởi vậy, nếu ai đó nói với
bạn - đợi chờ là hạnh phúc thì hãy để họ biết rằng, thanh xuân không đổi được hạnh
phúc.
Phải mất
bao lâu để một chàng trai có thể tỏ tình với cô gái mà anh ta thích? Mất bao
lâu để buông một lời hứa hẹn? Rất ngắn. Nhưng mất bao lâu để thời gian có thể
chữa lành vết thương trong tim một người khi những lời hứa vụt bay, khi mối
tình sâu đậm tan vỡ, khi người mà ta yêu thương nhất rời đi? Nhanh hay chậm
cũng đều sẽ lỡ dở một đoạn đường.
Thế
gian này, chẳng có lời hứa nào có giá trị trường tồn, nên tùy tiện cho đi một lời
hứa là tùy tiện để một người ở lại chờ mong trong vô vọng. Nhất là lời hứa ấy
được đánh đổi bằng cả thanh xuân của người con gái. Ai đó cứ bảo, tình yêu lâu
năm là tình yêu sâu sắc, đáng ngưỡng vọng. Nhưng kỳ thực, tình yêu lâu năm là
thứ tình cảm tàn khốc vô cùng.
Thứ
tình cảm ấy được xây bằng những niềm tin ngây ngốc, bằng những cảm xúc điên cuồng
của đam mê, bằng sự bất chấp đến mù quáng của tuổi trẻ. Để yêu một người trong
suốt những năm tháng dài như thế, họ đã phải trải qua biết bao nhiêu lần tự
thương lấy mình, tự thuyết phục chính mình để có thể đặt niềm tin thêm một lần
nữa, thêm một lần nữa mà chẳng có giới hạn nào cho sự tổn thương mà họ phải nhận
về. Yêu một người lâu như thế, họ đã phải trải qua bao lần tổn thương để trưởng
thành trong cả tâm sinh lý, để nhận ra sự chấp niệm của mình chỉ là để những nỗi
đau thêm ngân dài theo năm tháng.
Yêu một
người sâu đậm không tính bằng ngày bằng tháng. Nhưng yêu một người quá lâu, họ
chợt nhận ra những ngày tháng bên nhau đã sớm trở thành sợi dây thắt nghẹt trái
tim của họ. Có lẽ, một trong hai người chẳng còn yêu nhiều nữa, sau mỗi lần hợp
- tan, tan - hợp, thứ cảm xúc còn lại chỉ là sự thương xót cho mình mà thôi.
Xót xa cho mình, tiếc cho thời gian, công sức đã bỏ ra, tiếc niềm tin đã đặt
vào để rồi người này níu tay người kia trong sự nặng nề của tình nghĩa, của
trách nhiệm và sợ hãi, để rồi người này cứ tiếp tục làm khổ người kia bằng chút
hơi tàn nguội lạnh của một cuộc tình đã chết, chết từ khi nào chính họ cũng chẳng
biết. Nhưng họ không dám buông tay, không dám giải thoát cho mình khỏi những
giày vò, những tổn thương đau đớn. Họ ở lại vì lụy chứ không phải vì yêu.
Chỉ đến
khi, một trong hai người gặp được người mới. Chỉ đến khi ấy, người ta mới thấy
sự khắc nghiệt của thời gian là như thế nào. Chính là người này có hạnh phúc mới
và người kia ở lại, ngụp sâu trong đau khổ, bẽ bàng. Chính là người này rất
nhanh có một cái kết viên mãn bằng một cái đám cưới trọn vẹn, còn người kia chới
với mãi giữa dòng nước sâu, buông tay để chìm xuống vĩnh viễn không đành, mà
thoát ra cũng chẳng còn đủ sức nữa.
Cái kết
cho một cuộc tình lâu năm ấy, không phải bằng ánh mắt ngưỡng mộ của người ngoài
đâu, mà là bằng hai trái tim có thật sự gắn kết để nguyện đi cùng nhau đến tận
cuối đời không cơ. Nhưng tiếc rằng, tình dài là tình dại, lời hứa càng lâu lại
càng bất tín, người ở cạnh càng dài thì trái tim lại càng chênh vênh, mệt mỏi.
Chờ đợi quả thật không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết phải chờ đợi đến
bao giờ.
Đàn
ông, đi qua thời gian sẽ chỉ thêm trưởng thành, chín chắn. Còn đời người con
gái, đi qua thanh xuân sẽ chỉ là những hao mòn, hư hao, những nguội lạnh trong
tâm hồn vì phải đợi chờ một người quá lâu. Thế nên, đàn ông ạ, nếu không đủ tự
tin để gồng gánh thanh xuân của một người con gái, đừng hứa hẹn, đừng bắt họ phải
chờ đợi quá lâu cho một mối tình không thể có hồi kết.
Tình
yêu lâu năm không cao thượng, cũng chẳng hề lãng mạn, đến thời khắc nhất định
khi đã đi qua cùng nhau đủ dài, nó sẽ phơi ra đủ những phũ phàng, cay đắng và
tàn nhẫn. Tôi không sợ những mối tình câm, tình thầm, nhưng tôi sợ những mối
tình lâu năm khiến người ta chết cả tâm can.
Thời
gian sẽ chẳng trân trọng bất kì ai, song chúng ta nhất định phải trân trọng thời
gian của chính mình. Thanh xuân ấy, nếu có thể, hãy làm những việc mình có thể
làm, quý trọng những thứ mình có thể quý trọng và đừng yêu ai đến đánh mất cả bản
thân. Người đã đi qua cùng ta trong những năm tháng khó khăn nhất của thanh
xuân đó khi cả hai đều là tay trắng đến lúc gặt hái được trái ngọt của thành
công, đáng tiếc lại là kẻ ở, người đi; đáng tiếc lại không phải là người có thể
bước cùng ta vào giáo đường hạnh phúc. Thời gian đã mài mòn một trái tim tràn đầy
những tình cảm chân thật, tinh khôi ngày ấy thành hoang lạnh cùng với tháng năm
trưởng thành. Thứ tình cảm lâu năm nhưng không thành ấy thật đáng sợ, nó bào
mòn trái tim của những cô gái, biến thanh xuân của họ trở thành héo úa với thời
gian, trả họ về với những năm tháng độc thân nhưng vĩnh viễn cô độc, vĩnh viễn
không thể an lành, vĩnh viễn không thể yêu ai trong những năm tháng sau này bằng
tất cả những say mê, dại khờ được nữa.
Vậy
nên, nhân lúc còn trẻ, hãy cứ hẹn hò, hãy cứ gặp gỡ, nhưng đừng bước qua thanh
xuân quá lâu với duy nhất một người, đừng để tấm chân tình của mình trở thành
gánh nặng cả một đời mà bỏ lỡ những gì tươi đẹp nhất. Thanh xuân ngắn ngủi ấy
là để cho mình xứng đáng được yêu thương và nâng niu thôi nhé!