Em muốn đến một nơi có nhiều hoa hồng xanh nhất trên thế giới - cùng với anh - Anh.... - Gì thế ? - Anh thích gì nhất vậy ? - A...
Em muốn đến một nơi có nhiều hoa hồng xanh nhất trên thế giới - cùng với anh
-
Anh....
-
Gì thế ?
-
Anh thích gì nhất vậy ?
-
Anh hả ? Anh... thích em nhất.
-
Xạo...
-
Không tin thì thôi.
-
Anh này...
-
Hả ?
-
Anh còn nhớ em thích gì nhất không ?
- Tất nhiên là
nhớ rồi. Sao thế ?
Nó khẽ tựa đầu
vào vai tôi, dưới màu đỏ của ánh mặt trời đang dần lặn xuống :
- Em muốn đến một
nơi có nhiều hoa hồng xanh nhất trên thế giới - cùng với anh.
- Ừ. Anh sẽ đưa
em đi.
- Hứa nhé.
- Biết rồi, khổ
lắm cơ.
***
- Thằng
kiaaaaaaaaa
- Thì ra nãy giờ
chỉ là mơ. Tại ông mà tôi cắt mẹ đoạn hay rồi đấy
-
Hay con mẹ mày ấy, dậy ngay cho tao.
Đù
má. Là lão Khánh ông anh tôi. Tờ mờ sáng mà đã sủa inh ỏi lên rồi, đéo sợ hàng
xóm nó qua nó xúc luôn hai thằng à ? Dậy trễ có tí cũng cằn nhằn, thứ vô đạo đức.
Mẹ, bực quá quên luôn giới thiệu. Tôi là Hiếu, tôi rất đẹp trai. Phải nói là rất
rất rất đẹp trai, các bạn cũng có thể gọi tôi là Hiếu oppa như mấy đám con gái
khác. Ngoài cái khuyết điểm đấy ra thì tôi toàn là ưu điểm thôi, nói chung là
bơ phếch. Sau vài năm lang bạt làm ruộng vườn dưới quê thì ông anh yêu quý của
tôi đã dụ tôi lên thành phố. Ổng khá là thương tôi nhưng cũng chỉ là vai phụ
thôi Khánh ạ. Ổng có con ghẹ phải nói là, mướt mườn mượt. Đẹp gái, giỏi giang,
lại còn là thợ cắm hoa nữa chứ. Nhắc tới lại thấy chán đời. Tôi tuy ở dưới quê
làm ruộng vất vả thật, nhưng ít ra mình còn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp
đất. Tưởng thế nào, ai ngờ kêu lên đây học cắm hoa, lão chuẩn bị mở thêm một tiệm
cắm hoa nữa rồi bắt tôi trông luôn. Má thật là buồn chán.
-
Chán lắm, thôi ngủ tiếp đéo đi làm đâu. Nghĩ tới là đéo muốn đi rồi.
-
Mày lì với ai đấy hả. Địt mẹ dậy ngay cho tao - ổng lao tới đạp tôi một phát
lăn mẹ xuống giường.
-
Rồi biết rồi, đau con chó ạ.
Tèn
ten ten, Sài gòn đẹp lắm Sài gòn ơi Sài gòn ơi. Lời bài hát quả là chuẩn khỏi
phải chỉnh. SG buổi sáng sớm thật là tuyệt vời, mát mẻ, không quá ồn ào nhưng vẫn
đông vui và tấp nập. Vài gánh hàng rong bên đường đang bày đồ ăn sáng, vẫn còn
đâu đó vài chiếc xích lô qua lại giữa những con phố xinh xắn - thời buổi này
còn có cái thứ phương tiện đấy ở thành phố cơ à. Tít tít tít , à tiếng xe máy
chạy ngoài đường , sáng sớm đéo có người mà còn tít còi, pha vào đó là vài tiếng
chào hàng của mấy thím bán thịt cá : mua thịt đi em ơi thịt buổi sáng ngon lắm
nè. Cá đi em ơi cá tươi lắm mở hàng cho chị đi lấy rẻ cho em nè..v...v.... tất
cả tạo nên một bản giao hưởng trong cái không khí sớm mai mà không lẫn vào đâu
được.
-
Tới rồi em trai. Là lá la... xin giới thiệu cho chú mày đây chính là tiệm hoa của
anh và chị dâu mày. Sao đẹp không ?
Wowwwww.
Un bờ lí vơ bồ. Khá lắm Khánh ạ. Đập ngay vào mắt tôi là một cái tiệm hoa to
chà bá với đủ loại hoa : hoa gì cũng có nên khỏi liệt kê, ngợp bỏ mẹ. Tất cả đều
là thật nên chỉ cần từ xa thôi là đã ngửi thấy một mùi thơm khá là đặc biệt,
khác hẳn với mùi cứt bò tôi hay ngửi ở quê.
-
Hai anh em tới rồi hả ? Hihi.
-
Dạ em chào chị - khỏi phải giới thiệu. Bà Quỳnh bồ ông Khánh ấy mà. Tôi xa lạ
đéo gì bà nữa.
-
Vào trong đi - bà Quỳnh nhìn tôi rồi khẽ cười. Đéo mẹ, người đâu mà xinh thế cơ
chứ. Nhìn là muốn yêu luôn rồi, ông Khánh số hưởng vãi cứt ra.
-
Từ hôm nay mày sẽ ở đây phụ chị Quỳnh nghe chưa. Tiện thể học cắm hoa luôn, vài
tháng nữa tao giao cho mày làm mà mày làm không được thì đừng có trách tao vô
tình.
-
Biết rồi - đéo phải vì bồ ông xinh, tôi đã đấm vỡ mồm ông rồi.
-
Hai anh em ăn sáng chưa thế ?
-
Dạ...
-
Thôi để tao với chị Quỳnh đi mua đồ ăn sáng rồi về ăn. Có khách thì cứ bán bình
thường, không biết giá thì gọi hỏi tao.
-
Ơ , tôi vừa đặt đít xuống đã biết cái đéo gì đâu kêu tôi trông quán, ông bị ngu
à ?
-
Thế nhé, đợi đi về liền - thế là hai ông bà dắt tay nhau đi đến bên kia hạnh
phúc, để lại tôi bơ vơ với mấy giỏ hoa lãng xẹt.
Chán
thật, đi xoạc thì nói mẹ là đi xoạc đi, bày đặc anh đi mua đồ ăn sáng cho nhé.
Đm giả dối, tất cả đều là giả dối. Đéo thể tin tưởng bố con thằng nào trong cái
xã hội này được. Đang ngồi nghĩ vu vơ thì đấy, có khách liền, xui như chó chết
:
-
Chị ơi, em muốn mua hoa...
-
Chị đi rồi đéo có ở đây - tôi vọng ra ngoài cửa
-
Vậy anh ơi, anh....
-
Rồi biết rồi từ từ.
Lững
thững bước ra ngoài cửa, một mùi thơm tinh khiết đập vào mũi tôi, nó không phải
là mùi của hoa, nó là cái mùi gì đấy pha với mùi hoa nên thơm lắm, cảm giác phê
lòi :
-
Muốn gì - tôi chưa thấy người nhưng tôi phải sủa lên cho nó biết tôi là anh chủ
quán lạnh lùng.
-
Em muốn mua hoa hồng xanh - con bé đang loay hoay nhìn nhìn rồi hướng mắt về
phía tôi. Thôi chết mẹ rồi, tim tôi đã bị thằng kupi bắn trúng. À mà hên
là tôi né được.
- Mua cái gì cơ
?
- Dạ hoa hồng
xanh ạ.
Đéo mẹ, bé giờ
chỉ biết mỗi hoa hồng thì nó màu hồng, à còn màu đỏ nữa. Thế nào nào lòi ra hoa
hồng xanh, bố cái con dân tộc này.
- Không có hoa
đó.
- Nó kia kìa anh
- nói rồi con bé chỉ thẳng vào mấy giỏ hoa đằng sau tấm kính, trên đó ghi rõ
hoa hồng xanh nữa chứ. Thôi đm ăn cứt rồi. Quê vãi lone.
- À... hoa đó hả
?
- Dạ đúng rồi,
hihi - nó mỉm cười với tôi. Ôi mẹ ơi xinh thế, xinh vãi lone ra. Bé giờ chưa gặp
ai xinh thế, vẻ đẹp của nó chắc cũng hiếm có giống như cái hoa nó tìm.
- À ừ. Mà ai lại
gọi cái đấy là hoa hồng xanh.
- Ủa thì tên nó
là vậy mà anh.
- Tầm bậy.
- Vậy chứ nó tên
gì ?
- Phải gọi là
rose blue mới đúng. Hmmm. Chả biết gì cả.
Con nhỏ khẽ cúi
mặt xuống, cười tủm tỉm, mả bố nhà mày đang cười tao đấy hả con kia. Tôi đi vào
xách cái giỏ hoa ra cho nó :
- Nè..
- Dạ em cảm ơn. Anh
cho em gửi tiền.
-
Tiền á... à... cái này bao nhiêu nhỉ... À thôi khỏi đi.
-
Ơ vậy sao được anh.
-
Thì có gì hôm sau qua mua rồi trả sau cũng được. Tại tôi không phải chủ quán
mà.
Con
nhỏ ngơ ngác một hồi rồi cũng vui vẻ đồng ý, dù đôi mắt có hơi áy náy :
-
Dạ vậy em cảm ơn anh nha. Hôm sau em sẽ qua trả.
- Ờ.
Thế là xong vị
khách đầu tiên. Đơn giản vãi lone. Tôi vào trong và ngồi như chó chết đợi hai
ông bà kia mua đồ ăn sáng về :
- Về rồi nè Hiếu
ơi, hihi.
- Địt mẹ, ông biết
ông đi bao lâu rồi không ?
- Ờ thì một tiếng.
Tại chỗ này ngon lắm nên tao phải chạy xa đi mua cho mày mà, đúng không em - ổng
quay qua nhìn chị Quỳnh.
- Đúng rồi đấy,
ngon lắm Hiếu.
Ok tôi ổn mà.
Tôi cẩn thận mở hộp đồ ăn sáng ra, và ăn trong cơn đói rã rời cái bụng. Địt má,
hộp xôi nó dở xin lỗi cuộc đời luôn, tôi đang ăn xôi mà cảm giác như đang ăn cứt
vậy, thốn vcl. Chả lẽ tôi vừa ăn vừa khóc trước hai con mắt đang trợn tròn lên
nhìn tôi ? Đéo có cái nhục nào nhục hơn. Hết hộp xôi, và cũng kết thúc luôn cái
ngày làm việc đầu tiên chán hơn cứt ngâm nữa. Tôi đéo thấy có gì thú vị cả.
Sáng hôm sau,
hôm nay tôi dậy thật sớm để ra tiệm hoa. Vẫn cái cảm giác giống như hôm qua,
Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi Sài Gòn đây, vẫn là cái mùi thơm đặc biệt của tất cả
loại hoa trộn lại vào nhau. Tôi hí hửng xí bùm việc lau kính để lấy lòng chị Quỳnh.
Vừa lau tôi vừa hát, giống như lúc làm ruộng ở quê tôi cũng vừa chổng mông lên
trời vừa hát vậy, tôi hát hay lắm nhé :
" Sáng sớm
em hái hoa hồng, bán cho bao người mua. Rồi thì sáng sớm anh hái hoa hồng bán
nhưng không người mua là lá la ".
-
Hihi, EM MUA NÈ.
Địt
mẹ mày giết tao à ? Giật hết cả mình. Nó hét lên từ đằng sau tôi. Tôi quay lại
để xem thử đứa nào mà láo thế. Đm, con nhỏ hôm qua mua hoa hồng xanh đây mà ?