Truyện ngắn: Cô gái bàn bên (Chap 16)
Tôi giật mình sau khi
nghe nó nói, trong phút chốc, tôi quên mất luôn bản thân mình là ai ? Mọi thứ đứng
hình, không gian xung quanh tôi biến mất. Chỉ còn lại câu nói của thằng Tùng
văng vẳng lại bên tai tôi, nó lặp đi lặp lại, mỗi lần, từng phát một giữ giã thẳng
vào tai tôi, à không, giã thẳng vào tim mới đúng. Một cảm giác đau khổ hơn bất
cứ cảm giác nào mà tôi từng trải qua trước đó, mọi thứ mờ đi hết. Tôi không
tin, tôi không tin điều đó. Tôi muốn lao vào và đấm chết nó ngay lập tức. Tôi
cũng không biết vì sao mình lại muốn làm vậy nữa. Rồi mấy ông cán bộ đưa cái
còng tay ra xích tôi về chuồng, tôi mới chợt tỉnh lại. Thằng Tùng nó vẫn chưa
được thả, chỉ là nó đi theo chỉ chỗ cho mấy ông đến bắt tôi hay sao đấy. Mấy
ông áo xanh tống tôi lên xe rồi chạy mất. Tôi nghe rõ mồn một tiếng chị Quỳnh
chạy lại la hét, cùng với sự bất lực của lão Khánh.
- Anh làm gì vậy ? Sao
lại để họ bắt thằng Hiếu đi, đồ vô dụng - chị Quỳnh liên tục đánh vào người anh
Khánh ( chiếc xe đã khuất dần rồi, đoạn này tôi kể ngôi khác không phải ngôi số
một )
Ông Khánh vẫn không
nói gì cả, đôi mắt lão đỏ hoe lên, đó là lần đầu tiên lão cảm thấy bất lực và
không biết làm gì cả.
- Anh nói gì đi chứ hả,
sao cứ im lặng thế, nói gì đi, mang thằng Hiếu về cho tôi, nhanh lên.
Thực ra bình thường
tôi không chú trọng việc tả tâm lý của chị Quỳnh, bởi vì chắc cũng không ai
quan tâm cho lắm. Nhưng chị Quỳnh rất thương tôi, giống như anh Khánh vậy. Từ hồi
quen anh Khánh bả ăn ngủ ở đây hoài, tôi cũng hay phụ bà làm mấy cái linh tinh,
thi thoảng lão Khánh bận tôi còn đi theo xách đồ giùm nữa chứ. Đừng nghĩ bà ấy
là gái quán bar, con người mà, con người chỉ có hai kiểu thôi. Tôi không biết
các ông định nghĩa như thế nào, nhưng với tôi, chỉ có hai loại người : người có
quả tim và người có tim cũng như đéo có. Và chị tôi thuộc kiểu số một.
- Tại sao ? Tại sao nó
lại bị bắt hả ? Nói đi ? Hả hả.
Ông Khánh thẫn thờ đi
vào nhà. Châm vội điếu thuốc và nhìn về xa xăm, vô định. Chị Quỳnh thì vừa
khóc, vừa rối :
- Đúng rồi. Con Nhung,
con óc chó. Em phải đi kiếm nó.
Có lẽ do buồn quá nên
anh Khánh cũng đéo quan tâm cho lắm. Chị Quỳnh lấy vội cái nón bảo hiểm, xách
xe chạy thẳng qua nhà con Nhung. Trời đụ, bả bấm mà nát mẹ cái chuông nhà nó rồi
: ting ting ting ting ting ting....
- Ơ chị... - Nhung chạy
xuống, mở cổng.
- Bốp ! Chị Quỳnh
không nói câu nào, Nhung vừa mở cổng là bà vung một tát vào mặt con bé khiến nó
cũng đéo hiểu cái gì vừa xảy ra nữa.
- Chị...
- Mày vừa làm gì ? Mày
có biết mày đã làm gì không hả ?
Con Nhung lúc này mới
vỡ lẽ, nó như đã hiểu được ý nghĩa của cái tát vừa rồi và khuôn mặt tức giận đầy
đau khổ kia của chị Quỳnh.
- Anh Hiếu...
- Phải. Nó bị bắt đi rồi.
Nó bị người ta bắt đi rồi đó, vừa lòng mày chưa ? Đúng là cuộc nói chuyện của mấy
chị em với nhau, đến công an mà cũng đéo nói được. Chắc tại đang tức.
- Anh ấy quá ác độc,
anh ấy không còn là con người nữa rồi, chị có biết anh Hiếu đã làm gì anh
Tùng.... k..h...o...n..g...
Bốp ! Lại một phát tát
nữa của chị Quỳnh. Nó kêu to hơn hồi nãy, chị Quỳnh điên tiết và không còn kiếm
chế nổi cảm xúc của bản thân nữa.
- Em nói sai hay sao ?
Anh Hiếu...
Bốp !
- Câm mồm con khốn nạn.
Mày không biết hay mày cố tình không biết ?
Nó đau lắm, ăn ba cái
tát cơ mà. Nhưng nghe chị Quỳnh nói thì trong đầu nó cũng có một dấu hỏi chấm.
- Mày không biết đúng
không. Mày không biết gì hả Nhung. Nhìn ánh mắt nai tơ của mày làm tao phát
ghét. Để chị mày nói cho mày biết. Một năm trước, mày biết được những gì về thằng
Hiếu ?
Như gãi đúng chỗ ngứa,
con bé rớm rớm nước mắt :
- Anh Hiếu đã phản bội
em. Còn gì để nói nữa. Uổng công em đã tha thứ và vẫn luôn chờ đợi anh ấy, chị
có biết một năm qua, em đau khổ như thế nào không ?
- Đau khổ à ? Mày đau
khổ à ? So với những gì nó phải chịu, thì một chút đau khổ của mày có là gì ?
- Chị... nói gì em
không hiểu - một dấu hỏi chấm to đùng trên khuôn mặt của em. Dù lúc ngu ngơ thì
em cũng vẫn thật xinh đẹp.
- Nó đi học, và bị đám
thằng Tùng bắt lại, trong ngay cái ngày nó hẹn mày đi chơi. Nó bị thằng Tùng
trói lại và quay clip gửi cho mày. Nhưng thực chất nó đã làm ăn được cái đéo gì
đâu ? Rồi mày, mày lại đi tin thằng đã hại nó ? Còn khốn nạn, mày...
Nhung như chết đứng
ngay khoảnh khắc đó. Nước mắt em tuôn ra và chảy xối xả :
- Chị.. nói dối. Chị
đang nói dối. Vậy tại sao cô gái đó lại có con của anh Hiếu ?
- Con thằng Hiếu ? Con
nào của thằng Hiếu. Thằng Tùng bắt thằng Hiếu chơi một con cave. Nó vẫn chưa
làm gì cả và con cave đó nó có chửa. Thật quá dễ dàng để nói đó là con của thằng
Hiếu. Vậy tất cả trẻ em trên đời này đều là con của nó hả ?
- Không. Không phải.
Chị nói dối. Chị đang nói dối.
- Con khốn nạn. Trả Hiếu
lại cho tao, trả thằng Hiếu lại cho tao - nói rồi chị Quỳnh đưa tay lên định
đánh con Nhung.
- Thôi đi.
Đúng lúc đó, anh Khánh
chạy lại và hét lên. Kéo chị Quỳnh ra.
- Anh bỏ em ra. Hôm
nay em phải cho con ngu này tỉnh ngộ. Con chó kia...
- Anh bảo đủ rồi mà -
ông Khánh hét to lên làm hai chị em nó tí thì đái ra quần - anh xin lỗi nhưng
anh không biết chị Quỳnh đã làm gì em rồi, có lẽ chị Quỳnh vẫn còn sock lắm. Để
anh đưa chị Quỳnh về.
Nói rồi ổng dắt chị
tôi lên xe. Nhung im lặng nhìn theo, chị Quỳnh cũng vậy, im lặng và lên xe, khẽ
tựa đầu vào vai anh Khánh. Chị tôi lại khóc, khóc to hơn và thút thít nấc thành
tiếng. Anh Khánh cũng vậy, lão chạy thật nhanh và cố mở to mắt ra, như thể tao
đi nhanh gió thổi cay mắt quá, thực ra chỉ là giấu đi cảm xúc buồn bã đó. Mọi
thứ như bùng nổ với Nhung ngay sau cuộc cãi vã với chị Quỳnh. Đau khổ, tự
trách, tự dằn vặt, hối hận... đủ mọi loại cảm xúc dồn nén và tấp thẳng vào người
con gái tôi yêu. Em ngồi gục xuống giữa cổng, ôm mặt vào đầu gối rồi khóc, em
cũng không biết mình khóc đến bao giờ, chỉ biết là nó rất nhiều, rất lâu, lâu lắm,
lâu vãi lone...
***
Lúc này thì mấy ông tướng
đã đưa tôi với thằng Tùng về chuồng rồi. Nó chắc lại bị dắt đi nhốt, còn tôi ngồi
trong cái phòng kín mít trước mặt thằng cán bộ mặt mũi đéo khác gì thằng mặt sẹo
đánh nhau với tôi, hung tợn vãi cứt.
- Anh Hiếu, bây giờ
tôi sẽ hỏi anh một vài câu hỏi, yêu cầu anh hợp tác.
- Dạ vâng, anh cứ hỏi.
- Vào lúc 19h đến 0h
hôm đấy ( nói hôm đấy đi cho dễ hiểu ) , anh ở đâu và làm gì ?
- Em ở quán bar chơi.
- Tốt lắm, rất thẳng
thắn. Thật trùng hợp là tối hôm đó đám anh Tùng cũng ở đó.
- Dạ vâng.
- Anh biết chứ ?
- Dạ em không biết. Em
chỉ đến chơi với bạn thôi.
- Anh ở đó bao lâu.
- 11h khuya là em về rồi.
Địt mẹ nói câu cứng họng
rồi chứ gì. 11h hơn chúng mày mới tới bắt thằng Tùng cơ mà. Ổng nhìn tôi, rồi
đưa cái bút lên bàn, bấm cái nút tít một cái :
- Là anh đúng không Hiếu
?
- Ừ.
Wtf ? Tôi đang nghe
cái đéo gì vậy. Bụng tôi nhói lên từng hồi, tôi không tin vào tai mình nữa. Là
Nhung sao ? Vậy ra em đến tìm tôi là có mục đích à. Tôi cố cười để giấu đi cảm
giác bị phản bội và thất vọng tột cùng.
- Anh giải thích sao về
cái này ?
Tôi sock , như có luồng
điện xuyên qua tai tôi và vang lên tận óc, một cảm giác thốn vcl. Nhưng vội gạt
hết suy nghĩ qua một bên, lúc này tôi cần bình tĩnh hơn bao giờ hết :
- Đó chỉ là một cuộc
nói chuyện bình thường thôi. Có gì không anh cán bộ.
- Đúng là nó rất bình
thường nếu chỉ đơn thuần là vậy. Nhưng cô gái trong đoạn thu âm lại chính là
người tố cáo anh có hành vi tàng trữ ma túy và vu khống cho người khác ? Trong
đoạn thu âm anh cũng đã thừa nhận...
- Thừa nhận chuyện gì
?
Tôi cười và hỏi lại
lão ấy. Lão trợn mắt lên nhìn tôi. Vội lấy cái bút ghi âm, tôi bật lại từ đầu
cho lão nghe :
- Có phải anh không Hiếu
?
- Ừ
.....
Nghe xong, tôi lại cười
rồi nhìn lão :
- Bằng chứng anh kết tội
tôi, cũng thật quá đầy đủ. Anh biết bọn tôi nói về chuyện gì không ? Hay cứ ai ừ
là anh bắt hết về đây à anh cán bộ ?
Ổng nín luôn. Rồi lại
bối rối :
- Nhưng... nhưng anh
đã nằm trong diện tình nghi là có liên quan đến vụ việc. Yêu cầu anh hợp tác
trong quá trình chúng tôi thu thập chứng cứ...
- Điều 9 bộ luật tố tụng
hình sự năm 2003, anh có biết nó ghi cái gì trong đó không ? Tôi nhìn lên lão,
không cười cũng không có biểu cảm gì hết.
- Cậu.... biết rõ về
luật vậy à ? Cậu là sinh viên trường luật ?
- Hihi không phải ?
Tôi cố nhớ luật để giúp anh tôi lách luật - lần này tôi nhìn lão và cười.
- Cậu...
- Vậy nếu không còn gì
nữa thì tôi té đây. Trong này lạnh quá.
Tôi mở cửa và gọi điện
cho lão Khánh tới đón tôi. Chị Quỳnh nghe điện thoại mà khóc luôn mới ghê. Cứ
ôi may quá ôi vui quá xá là vui nhà trai hăng hái bên gái có kém gì đâu... Má
hai ông bà này làm như mình chết đi sống lại vậy. Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi
tôi cũng chẳng có việc gì làm, ngồi trước cửa đồn công an, châm điếu thuốc và
nhìn ra ngoài đường. Tự nhiên tôi buồn và tủi thân quá. Mặc dù anh chị tôi quan
tâm tôi lắm, nhưng không hiểu sao tôi luôn có cảm giác thiếu thốn thứ gì đó, rất
quý giá và quan trọng. Mỗi lúc như vậy tôi lại trở về với quá khứ, mái tóc xanh
quá đỗi quen thuộc đã khắc vào trong đầu óc tôi rồi, mãi mãi không thể biến mất
được, một thói quen thật tàn nhẫn. Con tim tôi nó lại khóc, tôi thì đéo có khóc
đâu, toàn đau tim thôi. Nhung à ? Tại sao em làm vậy với anh ? Em ghét anh nhiều
đến vậy sao ? Thực sự trong mơ anh cũng không tưởng tượng được chuyện hôm nay.
Có phải chỉ có mỗi anh là thằng ngốc khi cứ mãi cố chấp yêu em không ? Ai rồi
cũng sẽ đi tìm hạnh phúc mới, và em cũng không ngoại lệ. Em đã rung động bởi thằng
Tùng, và quên đi bức tranh hai ta cũng vẽ lên, chỉ trong một năm thôi sao ? Điếu
thuốc hôm nay, tự nhiên cay đắng hơn bao giờ hết. Tôi loay hoay mở bao thuốc
sau khi rít hết điếu vừa rồi, tôi có tật xấu là ngồi một mình đốt thuốc như thở
kể cả ngoài đời lẫn trong truyện. Hết con mẹ nó thuốc luôn. Má chó thật chứ.
Đang tính đứng dậy đi mua bao khác thì một bóng người lù lù xuất hiện trước mặt
tôi, tiếng bước chân nặng nề và đầy tâm sự. Tôi nghe rõ tiếng thở như trách
móc, từng nhịp từng nhịp một. Tôi ngước cái mặt đẹp trai của tôi lên để nhìn
xem chuyện gì xảy ra. Và mọi thứ xung quanh tôi biến mất hết. Một hương thơm
quen thuộc và mái tóc quen thuộc, em đang đứng ngay trước mặt tôi, đôi mắt đỏ
hoe và ươn ướt lấp lánh sau làn tóc xanh dương quá đỗi quen thuộc. Em cúi xuống
nhìn tôi, và giọt lệ lại lăn trên đôi má em. Như một giọt axit, nó nhỏ thẳng
vào lồng ngực đang đập liên hồi và đốt cháy tất cả...