Truyện ngắn: Đơn phương cô bạn thân (Chap 6)
Bọn thằng Vũ chưa biết
phải làm gì trong hoàn cảnh đó. Tụi nó chỉ biết cuối mặt xuống và cố ngồi nép
vào tường. Con Phương tới cạnh thằng Quân, mỉm cười:
- Anh đợi em lâu
không?
- À không, anh mới tới
thôi em, mình đi nhé.
Thằng Quân kẹp tờ 20k
xuống dưới ly cà phê. Nó đang loay hoay tìm khóa, tụi thằng Vũ hé nhìn ra rồi
thụt vào thật nhanh, nhưng không nhanh bằng đôi mắt xinh đẹp của con Phương. Nó
đã thấy tụi thằng Vũ, và thế là giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Ê con lợn, ê Dương.
Thằng Quân giật mình,
tụi thằng Vũ cũng giật mình, thằng Dương hỏi:
- Giờ sao mày? Ra mặt
không?
- Ra thì ra, sợ đéo.
- Đi
2 thằng đứng dậy đi đến
chỗ con Phương với hai nụ cười tự nhiên nhất có thể. Con Phương cũng cười, nó
ngúc ngoắc mái tóc dài, hỏi:
- Ủa tưởng tụi mày đi
đá banh chứ, sao rảnh rỗi mà ngồi đây uống cà phê vậy.
- À thì hôm nay không
có kèo, ngồi không chán quá nên ra đây uống cà phê tán dóc ấy mà - Thằng Vũ
nhanh miệng.
Thằng Quân nhìn thằng
Vũ, rồi nhìn qua con Phương, hỏi:
- Ai vậy em, bạn em hả.
- Vâng, đây là Vũ bạn
thân em, còn kia là Dương, bạn cùng lớp em. - Con Phương nhìn qua thằng Vũ rồi
chỉ tay qua thằng Quân - Đây là anh Quân, học bên Ngô Quyền mà tao nói với mày
đó.
Thằng Quân nhìn thằng
Vũ bằng con mắt không được thoải mái cho lắm, rồi nó nhìn qua cái đứa mà con
Phương gọi là "bạn cùng lớp". Thằng Quân lùi lại một bước, tỏ vẻ cảnh
giác, nó nhếch mép cười:
- Mày chưa chết hả? Dạo
này không thấy tăm hơi nhỉ, "tu" rồi à?
Thằng Dương một tay
đút túi, một tay để sau đầu bước ra từ sau lưng thằng Vũ, mặt nghênh nghênh
trông ngầu vãi lone. Thằng Dương hất hàm:
- Tao còn sống mà, xin
lỗi vì làm mày thất vọng, tao tạm thời làm con ngoan trò giỏi thôi.
Thằng Vũ thì không bất
ngờ gì, nhưng con Phương thì lại ớ lên một tiếng:
- Anh với bạn em quen
nhau à, hay quá ta.
- Ờ cũng quen sơ sơ
thôi - Thằng Dương nói như gầm trong miệng - Mà giờ bà định đi đâu với nó vậy.
- À tui với ảnh định
đi chơi đó mà, bật mí nha, tui với ảnh đang hẹn hò đó, từ thứ 7 tuần trước lận.
- Con Phương cười bẽn lẽn.
Chẳng đứa nào trong 2
thằng kia bị bất ngờ, vì tụi nó đều đã đoán trước, nhưng tim tụi nó chợt lỡ đi
1 nhịp, và nó nhói lên, "1 2 3 5 anh có đánh rơi nhịp nào không, nếu câu
trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi....." tụi nó lỡ một nhịp tim, tụi
nó muốn ôm con Phương lắm, thật chặt, thật ấm áp, nhưng giờ con Phương nó thuộc
về người khác rồi, nó không còn tự do nữa, nó đã là hoa có chậu, và chính nó đã
công bố, đã thừa nhận mối quan hệ của nó và thằng Quân trước mặt 2 đứa kia. Thằng
Quân nắm tay con Phương kéo ra ngoài:
- Thôi mình đi em,
chào.
- Bye 2 đứa, mai gặp
nha - Con Phương lại cười và quay lưng đi ra ngoài với thằng Quân.
Nụ cười ấy sao giờ
khác lạ, nó vẫn đẹp như trước, có khi còn hơn, nhưng nếu bình thường, tụi kia sẽ
cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nhường nào, nhưng bây giờ nụ cười đó không còn đem
lại sự ấm áp nữa, mỗi nụ cười bây giờ như xát muối vào vết thương giữa ngực,
như lưỡi gươm đâm thấu trái tim 2 thằng kia, bởi nụ cười ấy giờ đã thuộc về ai
kia rồi, nụ cười ấy giờ đang bên một ai đó khác, không phải bọn nó, không phải
thằng Vũ hay thằng Dương. Đau thật đau, lâu thật lâu, bọn nó mới bình tĩnh lại,
thằng Dương vỗ vai thằng Vũ, cả hai đứa im lặng, chẳng nói chẳng rằng, mỗi thằng
một xe, nhà ai nấy về, không nói với nhau một lời, phải chăng nỗi cay đắng đã
dâng tới tận miệng và khóa mõm bọn nó lại.
Thằng Vũ phóng xe về
nhà, chiếc Wave ghẻ của nó bị xước mấy chỗ trên đường về, bởi nó đâm, nó cạ
không biết bao nhiêu thứ trên đường. Nhưng cũng may, nó chưa quẫn trí đến nỗi
không kiểm soát được tốc độ. Về nhà, nó leo ngay lên phòng, cởi cái áo thấm đầy
mồ hôi, đóng cửa lại rồi chui ngay vào phòng tắm. Từng giọt nước chảy ào ào từ
cái vòi sen xuống người nó, ướt tóc nó, ướt người nó, cả cái quần mà nó chưa kịp
cởi. Ướt cả cái khuôn mặt đang đau khổ đó, nó đang khóc thật, hay đó chỉ là giọt
nước từ vòi sen đang lăn dài trên má. Nước không vị, nó được học vậy, nhưng giờ
đây, nó thấy nước đắng hơn bao giờ hết, đắng hơn cả món canh mướp đắng của mẹ
nó ép ăn. Đắng hơn cả thứ thuốc mà khi nó bệnh, con Phương chạy lăng xăng đi
mua. Và đắng hơn cả ly cà phê ở quán Chim Gõ Kiến mà nó với thằng Dương nhấm
nháp mỗi ngày.
Thằng Dương khác thằng
Vũ, nó không chui vào phòng tắm và khóc như phim Hàn Quốc, nó ngồi thừ trước
dàn PC chị nó mua cho, dàn PC nó mong ước để chiến game, nhưng giờ nó chỉ có
công dụng là phát nhạc của Mr.Siro, loại nhạc mà cư dân mạng khuyến cáo nên
nghe khi thất tình. Nó mở cửa sổ, châm điếu thuốc và ngả người trên ghế. Khói
cay làm mắt nó cay theo. Nhưng nó không khóc, nó mạnh mẽ hơn thằng Vũ nhiều. Thằng
Dương ngồi thừ ra, nó chỉ ngồi như vậy cho đến khi điếu thuốc thứ 3 vừa tàn và
mẹ nó gọi xuống ăn tối.
----------------------------------
Facebook thằng Vũ có 9
cái tin nhắn và 15 cái thông báo, 4 cái thông báo và 1 cái tin nhắn kia là do
group và tin nhắn nhóm. Còn 8 cái tin nhắn còn lại đều có nội dung " Mày với
con Phương chia tay rồi hả?" , và 11 cái thông báo kia đều là tag nó vào
cái những tấm ảnh đi chơi mà con Phương vừa mới up lên 32 phút. Những tấm ảnh
đó đều là ảnh chụp của nó với thằng Quân, tụi nó cười đùa, nắm tay, chu mỏ và bất
cứ hành động quái đản gì để chụp hình. Nhìn con Phương, thằng Vũ phì cười, nhìn
qua bên cạnh, thấy thằng Quân, thằng Vũ chảy nước mắt. Nó rep "Ừ" từng
tin nhắn, từng cái một, một cách đau đớn và khổ sở chấp nhận. Bởi vốn dĩ, nó chỉ
là thằng bạn thân, một thằng con trai trót yêu đứa gọi nó là bạn thân, trót yêu
cái đứa con gái mà nó gọi là bạn thân. Cả hai gọi nhau là bạn thân, nhưng một đứa
lại có tình cảm với đứa kia, một tình cảm thầm kín, một tình yêu đơn phương. Nó
chỉ là một diễn viên giúp con Phương diễn một màn kịch nhỏ, giúp con Phương
thoát khỏi sự đeo bám của những thằng khác. Rốt cuộc, thân phận và vai trò nó
chỉ có thế, và nó cảm thấy thực sự tủi thân, thực sự.