Truyện ngắn: Đơn phương cô bạn thân (Chap 9)
Đáng lẽ xem phim xong,
bọn nó sẽ đi dạo theo dọc đường Nguyễn Tất Thành để hóng gió biển, nhưng thằng
Vũ muốn về sớm vì thấy mệt. Rõ là nó đang rất buồn, và thằng Quân thì mừng thầm
trong bụng, nó nghĩ thằng Vũ về thì thằng Dương sẽ về luôn, còn nó sẽ ở lại đi
dạo với con Phương. Nhưng không, thằng Vũ về, không có thằng Vũ, con Phương hay
thằng Dương cũng về hết. Dẫu cho thằng Quân níu kéo con Phương ì xèo, nhưng con
Phương cũng chẳng có vẻ gì là động lòng. Thằng Quân chở con Phương, hai đứa kia
hai xe, đội hình vẫn như lúc đầu và bọn nó đi về. Mỗi xe mỗi hướng vì nhà bọn
nó nằm cách xa nhau, chỉ có thằng Quân là ngược hướng về nhà con Phương nhưng vẫn
phải chở con Phương về, dù con Phương bảo không cần để thằng Vũ chở về cũng được,
nó liếc thằng Vũ, rồi không đồng ý mà nằng nặc đòi con Phương leo lên xe, tức
là nó phải đi quãng đường dài gấp 3 lần, cho chừa.
Thằng Vũ kêu mệt, nhưng
nó chưa về ngay, nó phóng xe ra ngoài đường Nguyễn Tất Thành, con đường nằm
trong kế hoạch đi chơi của bọn nó. Không phải nó muốn phá cuộc đi chơi đâu, nó
cảm thấy mệt thật. Sau cuộc nói chuyện với thằng Quân, nó cảm thấy mệt hơn bao
giờ hết, tim nó lại bắt đầu đau, quả tim nhỏ bé của nó hết co bóp, giãn ra rồi
thắt lại. Mỗi khi nghĩ về con Phương hay thằng Quân, có một cái cảm giác gì đó
cực kì khó chịu dâng lên trong lòng nó, cái cảm giác đó chi phối mọi thứ, từ
suy nghĩ đến hành động hay từng cảm xúc của nó. Gió biển ngày càng mạnh, thằng
Vũ phóng nhanh, gió quật thằng vào mặt nó, gió biển đẩy nó từ bên trái, nó lại
lảo đảo về phía bên phải. Thằng Vũ phóng xuống chân cầu Thuận Phước, nó vứt xe
vào một góc rồi chui vào cái lỗ nhỏ, nơi dẫn đến chốn riêng tư của nó.
Chốn riêng tư của thằng
Vũ nằm dưới chân cầu thuận phước, là chỗ đầu hoặc cuối đường Như Nguyệt. Lúc
trước, chỗ đó là biển, nhưng từ khi xây xong cầu Thuận Phước, nó được rào lại bằng
những mái tôn xanh. Dưới góc mái tôn xanh đó có một cái lỗ vừa đủ cho 1 người
chui vào. Thằng Vũ phát hiện ra chỗ đó trong một lần đi tập thể dục, thế là chỗ
đó trở thành nơi riêng tư của nó. Chỗ riêng tư của nó như một cái bờ đê toàn đá
phẳng xếp trải dài theo bờ biển. Thỉnh thoảng buồn chán, nó hay tới đó với vài
ba lon bia, một ít bánh tráng trộn và một hộp cá viên chiên. Nhưng hôm nay nó
không đem gì theo cả, à có, nó đem theo nỗi buồn đang chất chứa trong lòng nó,
nó mang theo những tiếng khóc cay đắng trong tình yêu, và nó mang theo trái tim
nhỏ bé đau thắt từng cơn của nó. Những gì nó mang theo đã quá đủ cho một kẻ thất
tình.
Gió mạnh dần lên, gió
đẩy sóng biển. Gió gầm từng đợt, sóng đẩy từng cơn. Sóng đập vào bờ rồi vỡ bọt
trắng xóa, gió đập vào mặt thằng Vũ nhưng gió không vỡ. Chỉ có tim thằng Vũ
đang nát ra thôi. Một cảm giác kì lạ không thể diễn tả đang dâng lên trong con
người nó, dâng lên nhanh chóng, cái cảm giác đó khiến thằng Vũ không kiềm chế
được cảm xúc và hành động của mình. Nó hét lên, gào lên và không ngừng khóc.
Gió vẫn thổi ầm ầm, sóng vẫn kêu ào ào. Gió chơi ác, sóng chơi dại, gió xô thẳng
vào mặt thằng Vũ, da nó rát, mặt nó chảy máu, nước mặt bị gió đẩy ra xa, mặc nó
gào hết hơi, sóng vẫn giả vờ như không nghe gì. Sóng dạo chơi trên từng lớp đê,
sóng vỗ to, át đi tiếng kêu gào của thằng Vũ. Mưa đổ xuống, chẳng ai để ý rằng
có một thằng điên thất tình đang gào thét trong đau đớn và buồn bã, dẫu nó chẳng
biết và chẳng làm chủ được mình.
------------------------------
Thằng Vũ bị sốt đến 39
độ, nó phải nghỉ học. Dẫu người nó nóng ran, nhưng trái tim ngấm đầy nước mưa của
nó vẫn chưa nóng lên được một chút. Hôm qua nó chỉ mới mệt một chút vì cuộc nói
chuyện với thằng Quân, nhưng dầm mưa lâu, nó đâm ra sốt, và phải nằm liệt luôn
trên giường. Mở mắt tỉnh dậy đã 3h chiều. Trên trán thằng Vũ là một cái khăn lạnh
ngắt, 2 cái mền được trùm lên người nó, một cái khăn ấm được chêm dưới cổ, một
ly sữa và thêm một tô cháo hành đang bốc khói nghi ngút ở trên bàn. Thằng Vũ cố
gượng ngồi dậy, nhưng vì còn mệt, nó ngồi dậy một cách khó khăn và vất vả. Đang
lúc đấy, cánh cửa bật mở, là con Phương:
- Ê lợn, mày bị sốt hả?
Sao rồi đỡ hơn chưa?
Thằng Vũ cố mở to mắt
để nhìn con Phương, vẫn mái tóc và gương mặt đem lại sự ấm áp ấy:
- Ờ tao bị sốt, 39 độ
lận
- Đâu tao coi
Con Phương bỏ cặp xuống,
ngồi lên giường. Bàn tay nó đưa lên xoa xoa, vuốt vuốt trên trán thằng Vũ. Bàn
tay mềm mại của con Phương nếu là trước đây, thì nó sẽ như một thứ gì đó ban
phát sự ấm áp và hạnh phúc cho những kẻ thất tình có trái tim mềm yếu như thằng
Vũ là một ví dụ. Nhưng giờ đây, tay con Phương lạnh như đá, bàn tay nó giờ như
cây đũa phép của mụ phù thủy băng, nó không mang lại sự ấm áp nữa, thay vào đó
là nỗi buồn miên man và cảm giác đau khổ. Thằng Vũ gỡ nhẹ tay con Phương ra. Nó
hỏi:
- Mày ăn gì chưa?
- Chưa, tao mới dậy. Mẹ
tao nấu cháo với đem sữa kia rồi. - Thằng Vũ đánh mắt về phía tô cháo hành và
ly sữa đang nghi ngút khói. Con Phương nhìn theo hướng đó, nó đứng dậy và bưng
tô cháo.
- Há miệng ra tao đút
cho
Thằng Vũ sững người
trong giây lát, rồi nó vui vẻ làm theo như cái máy. Cháo nóng, con Phương múc từng
muỗng nhỏ đầy hành, tiêu và thịt bằm, đủ để nó không đổ ra ngoài. Nó lấy hơi thổi
phù phù vào từng muỗng cháo cho nguội, rồi đút vào cái miệng đang mở to chờ sẵn
của thằng Vũ, nó chỉ làm việc đơn giản là đóng mở miệng và nuốt thôi. Con
Phương và thằng Vũ lặp đi lặp lại hành động đó liên tục, vừa đút con Phương vừa
lấy khăn lạnh lau mồ hôi trên mặt thằng Vũ. Nó nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm
giác thoải mái đó. Sự ấm áp của tình cảm và sức nóng của trái tim thấm đẫm nước
mưa của thằng Vũ đang dần dần tăng lên, làm căn phòng trở nên ấm áp hơn đến kì
lạ.
Đút cho thằng Vũ được
nửa tô, con Phương bỏ xuống. Nó lôi trong cái túi xách màu hồng ra một chai dầu
gió. Thằng Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Mày lấy dầu gió ra
cho vậy
- Xức cho mày chớ chi
thằng ngu
Con Phương đổ dầu lên
hai ngón tay, nó thoa lên mặt thằng Vũ, lên trán, dưới cổ, hai bên thái dương
và mang tai. Bàn tay con Phương lúc này đã trở nên như cũ, không còn là cây đũa
của mụ phù thủy băng nữa, nó trở lại nguyên thể là một thứ ban phát tình yêu, ấm
áp và hạnh phúc. Dẫu thằng Vũ chỉ nhận được ấm áp và hạnh phúc chứ chẳng hề có
tình yêu. Bàn tay nhỏ bé, mềm mại ấy cứ mơn trớn, xoa xoa lên gương mặt đẹp
trai của thằng Vũ, nó buột miệng hỏi:
- Nhà tao có dầu gió
mà, mày đem chi vậy?
- Đâu, lát nữa tao đi
chơi với anh Quân, cầm theo dầu chứ không trúng gió chết.
Thằng Vũ nghe rõ mồn một
những lời con Phương nói. Những lời từ miệng con Phương phát ra xếp hàng đi từ từ
qua tai nó, đâm xuyên qua não nó và tạo nên một tiếng "Boong" âm vang
trong đầu như tiếng chuông ngân. Ra là vậy, không phải con Phương đem dầu gió
vì chăm sóc cho thằng Vũ, không phải vì nó sợ nhà thằng Vũ không có dầu, nó đem
dầu bởi vì tối nay nó đi chơi với người yêu, nó sợ trúng gió, nó lo cho thân nó
chứ không phải nó lo cho người bệnh. Xức dầu xong, con Phương bưng tô cháo lên
đút. Tô cháo bây giờ đã nguội, con Phương không cần phải thổi phù phù nữa. Nó
chỉ cần đút thôi. Tô cháo lúc nãy ấm áp bao nhiêu, ngon lành bao nhiêu thì bây
giờ nó trở nên đắng và khó ăn bấy nhiêu. Thằng Vũ không muốn ăn nữa, nó đẩy nhẹ
tô cháo ra:
- Tao không ăn nữa.
Tao ngủ đây
- Ơ thằng này - Con
Phương đánh nó - Phải ăn mới mau hết bệnh được, ngoan ăn đi tao thương, aaaaaaa...
Con phương làm hành động
như cô trông trẻ khiến thằng Vũ phì cười, dù lòng nó đắng ngắt.
- Thôi, tao gần khỏe rồi.
Ngủ dậy hết liền à. Mày về chuẩn bị đi chơi đi.
Con Phương đặt tô cháo
xuống bàn.
- Ờ được rồi, nhớ uống
thuốc đầy đủ nghe chưa.
- Ừ ừ biết rồi - Thằng
Vũ nhe răng cười
- Tao về nha,bye lợn
- Ờ bye
Con Phương đóng cửa lại,
để thằng Vũ một mình trong căn phòng. Thằng Vũ trùm chăn lại, nó đang chơi vơi
giữa nỗi buồn mênh mông, nó là con cá nhỏ vẫy vùng trong sóng nước, mặc cho nỗi
buồn và sự đau khổ đang bóp nghẹt nó lại. Nó cuốn chăn lại thật chặt và ụp mặt
xuống gối, cố nhắm mắt lại để tìm kiếm một giấc ngủ yên bình.