Truyện ngắn: Hoa hồng xanh (Chap 4)
Trước
khi viết thì tôi muốn nói một chút. Đó là tôi viết tiếp truyện này chỉ vì có
vài ông ib bảo thích truyện này lắm. Tôi thực sự cảm ơn mấy ông đã đọc truyện của
tôi trong thời gian qua. Bây giờ tôi cũng không quan tâm đến ai xem chùa hay
không nữa rồi. Chỉ đơn giản là chừng nào còn có người thích, thì tôi vẫn sẽ viết
cho mấy ông đọc tiếp. Cái bóng của cô gái bàn bên theo tôi thấy cũng khá lớn,
có lẽ sẽ có người thích truyện này có người không, hoặc cũng có người đéo thích
truyện của tôi luôn. Nhưng giờ nó cũng không quan trọng nữa rồi. Thêm một điều
nữa đó là cô gái bàn bên chỉ thực sự được chú ý khi tới chap6-7 thôi. Mấy chap
đầu thực sự cũng không đặc sắc lắm. Ông nào thích truyện hoa hồng xanh thì hãy
cứ hóng đi nhé, chưa chắc sản phẩm này nó sẽ lỗi so với sản phẩm trước đâu.
Đúng là nó nhẹ nhàng và ít gay cấn hơn truyện trước, nhưng cảm xúc nó mang lại
chắc chắn còn thật hơn cái mà các ông đã đọc. Một lần nữa cảm ơn mấy ông nhé.
***********
Ơ
cái địt. Tôi muốn ngắm Trang cơ mà. Thằng chó này...
Tôi
loay hoay lấy đồ nghề trước sự giám sát của lão Khánh, tay làm nhưng mắt tôi
không rời khỏi hình bóng của Trang. Trang loay hoay nhìn ngắm mấy chậu hoa Lan
mà ngày nào tôi cũng đích thân chăm sóc, hơi bị đẹp đấy. Nó say mê và thích
thú, khi mỗi ngón tay của Trang khẽ chạm nhẹ vào những chậu hoa, thì có cảm
giác chúng cũng vui sướng đến lạ kì, có lẽ em có một sức mạnh vô hình, có thể
làm cho những vật vô tri vô giác có cảm xúc. Tôi lại càng say mê dõi theo em
hơn :
-
Cái địt, mày làm gì thế Hiếu ?
- Hả... à dạ em
đây.
- Lề mề quá. Cắm
thử cho tao chậu hoa xem nào.
- Ờ rồi đang làm
này.
Con Nhung nó
nhìn ngắm một vòng rồi cũng chạy lại chỗ của Trang, thì thầm cái gì đó rồi hai
đứa nó chạy lại chỗ của tôi :
- Hihi, anh cũng
biết cắm hoa nữa hả ? - Đm con bánh bèo.
- Ừ - tôi cười mỉm
kiểu thân thiện. Tôi muốn làm một good boy, nhất là khi đang có Trang ở đây nữa
chứ.
Hí hoáy một hồi
thì nó cũng xong, đéo phải nói phét với mấy ông chứ nó đẹp vãi linh hồn ra ấy,
đó là thành quả của những năm tháng tôi học hành khổ cực, à cũng mới học thôi
mà, tại tôi có năng khiếu chăng ?
- Đẹp quá à ? -
Trang vỗ hai cái tay rồi cười tít cả mắt.
Tôi chỉ vừa mới
kịp cười chứ đã nói đéo gì đâu, anh Khánh đã ngắt lời :
- Tạm được.
- Anh, em muốn
mua cái này được không ? - nói rồi Trang chỉ tay vào cái giỏ hoa mà tôi mới
hoàn thành.
- Nếu em thích
thì anh tặng em đó - tôi lại cười thân thiện. Đm lại bảo đéo yêu bố đi.
- Vậy có được
không ạ ? Thôi để em mua đi.
- Không sao đâu
em - chị Quỳnh ngắt lời. Con nhỏ cười sướng rên lên, chắc tại nó thích.
- Anh, em cũng
muốn học cắm hoa, anh chỉ em nha - con bánh bèo nhìn tôi rồi cười. Ngay khi những
tia nắng buổi sớm khẽ lọt qua từng kẽ lá, phà vào trong tấm kính, khuôn mặt em
lại lấp lánh rực rỡ cùng với đôi mắt đầy cảm xúc, nó làm cho tôi... À đấy là
miêu tả cho mấy ông biết chứ tôi đéo có cảm xúc gì cả, tôi đéo thích bánh bèo.
- À ừ, anh sẽ chỉ
em - đấy là tôi nói đại vậy cho lịch sự thôi.
- Hihi. Anh hứa
nha.
- Ừ...
Hai đứa nó dắt
tay nhau ra về. Mỗi người có một niềm vui riêng, một đứa thì vui vì được tôi tặng
hoa, còn con bánh bèo thì đéo biết nó vui vì cái gì.
***
Tèn ten ten,
sáng sớm em hái hoa hồng, bán cho bao người mua...
Sáng lone nào
tôi cũng hát bài này đến chán ngấy rồi, mà tại nó hợp tâm trạng đấy chứ, rõ khổ.
Từ sau cái hôm hai đứa nó tới đây, đã một tuần rồi, đéo thấy quay lại. Chán thật
đấy. Mà sắp khai trương quán mới nên tôi cũng có nhiều việc làm lắm, mấy cái
suy nghĩ nhớ nhung tôi còn chẳng có thời gian để suy nghĩ trọn vẹn nữa. Cứ mỗi
lần nghĩ về Trang thì đm y như rằng lão Khánh lại sủa. Chắc phải đợi thêm một
tháng nữa cho nó ổn định thì tôi mới đi tán gái được quá. Nghĩ đến là thấy buồn.
Tôi đéo hát nữa, buồn rồi.
- Hù...
Địt cụ giật cả
mình. Con khốn nào đập cái bốp vào lưng tôi làm tim nhảy mẹ ra ngoài rồi chứ chả
chơi. Tí thì phọt cứt ra. Tôi quay lại đang tính chửi :
- Từ hôm nay em
sẽ là đồng nghiệp của anh nha. Tèn ten ten - đm tưởng ai, hóa ra là con bánh
bèo. Nó tí ta tí tởn rồi vừa nói vừa cười, trông đáng yêu ra phết.
- Là sao ? Tôi
ngu ngơ đéo biết nó mới nói gì.
-
Nhung tới rồi hả em ? Vào đây đi. Cả mày nữa thằng kia.
Thế
là tôi lững thững đi vào với con bánh bèo. Đéo hiểu gì cả.
-
Từ nay gia đình mình sẽ có thêm thành viên mới, cả nhà vỗ tay chào mừng em út
nào ? - chị Quỳnh vỗ tay thật to và hét ầm lên.
Cái
mặt tôi vẫn đần thối ra và đéo hiểu chúng nó nói cái gì cả ?
-
Là sao ?
-
Dạo này khách đông em không thấy hả ? Tuần sau mở quán nữa rồi, nên chị nhờ bé
Nhung tới phụ em. Em với con bé sẽ làm bên quán mới nhé, còn chị với anh Khánh
làm bên này. Lo mà làm cho tốt đấy.
Ơ
cái đm, tôi mới nghe cái đéo gì thế này ? Tôi với con bánh bèo này quản lý cái
cửa hàng mới á ? Hay lắm, địt mẹ thế đéo nào lại là con này mà đéo phải ai khác
? Ơ rồi lỡ làm đéo đc thì sao ? Má rối quá :
-
Hihi, anh nhớ giúp đỡ em nha.
-
À... ừ.
-
Đi mua lẩu về trưa nay ăn nhé mấy đứa, Hiếu ở đây có gì Nhung chưa biết thì chỉ
cho em nó nha. Đừng có dọa nó sợ đấy.
-
Dạ em biết rồi chị.
-
Mày lúc đéo nào cùng biết rồi - Đm Khánh nhé, mày lên đầu tao ngồi đi này. Đéo
ưa nổi mà, ghét vcl.
Rồi
hai ông bà lại dắt nhau đi, bỏ tôi ở đây tiếp. Nhưng mà lần này tôi đã ra dáng
anh chủ quán lạnh lùng và đẹp trai rồi, đỡ hơn mấy lần trước. Tôi dắt Nhung đi
hết vòng quanh tiệm hoa rồi chỉ cho nó :
-
Buổi sáng tới thì em làm cái này, cái kia, có khách thì làm gì, không có khách
thì làm gì ...v....v... Ok hiểu chưa ?
-
Dạ rồi.
- Ờ,
ngoan thế ? - tôi lườm nó.
-
À, hôm bữa anh bảo sẽ chỉ em cắm hoa mà. Bây giờ rảnh anh chỉ em được không ?
-
À vụ đó hả, ờ được - Đm con này nhớ dai thế, mình cứ tưởng nó đùa.
Nhung
thích lắm, nét mặt nó khi nào cũng tươi cười hết, nó cười luôn miệng, nhí nhảnh
và rất đáng yêu. Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai, đôi mắt của nó không biết
cười. Nó luôn ẩn chứa một thứ gì đó, giống như cái lần nó đứng cạnh mấy giỏ hoa
hồng xanh, mắt nó luôn có một cái gì mà tôi đéo thể tả được, buồn buồn, nhiều cảm
xúc lắm. Mặc dù luôn cười nhưng đôi mắt của nó lại đang phản bội nó, cứ thế đéo
nào ấy.
-
Đây lấy cái giỏ với cục xốp ra rồi anh chỉ em mấy cái cơ bản trước nha.
-
Dạ hihi.
-
Có hai kiểu cơ bản : đó là cắm theo phong cách phương Đông và phương Tây.
Phương Đông thì nó đơn giản nhưng toát lên sự tinh tế. Còn phương Tây thì nó cầu
kì và đa dạng về màu sắc hơn. Anh thích những gì đơn giản, nên anh sẽ chỉ cho
em theo kiểu phương Đông nha.
-
Dạ, em cũng thích những gì đơn giản.
Tôi
chỉ cho nó những cái đơn giản nhất, từ cắt bỏ rễ, bỏ cành nhỏ, lá héo,..v...v
đoạn này khá chuyên môn nên có thể mấy ông đéo hiểu hoặc đéo có hứng thú đọc
nhưng kệ, biết sao được.
-
Tỉa lại cái lá rồi cắm vào đây, như thế này này.
Tôi
vừa làm mẫu, vừa quay qua ngó xem nó làm cái đéo gì rồi. Con nhỏ chăm chú và
say sưa lắm :
-
Thế này hả anh ?
- Ờ
đúng rồi, tiếp, cái lá này thì cắt kiểu khác nó mới đẹp. Đây như này nè.
-
Đâu ? À rồi em thấy rồi... như này hả anh ?
Đm
con này, đéo phải, chán mày quá, hồi tao học bà Quỳnh có tí là xong. Nhưng mà quên,
chửi con gái là đéo tốt nên tôi phải cố nhịn :
-
Không, đây làm thế này này.
Tôi
cầm lấy cái tay nó, một tay tôi cầm tay, một tay kia thì choàng ra đằng sau cầm
cái kéo rồi cắt, chỉ cho nó :
-
Đây nhé, cắt bên này trước, xong tới bên này.
Tưởng
tượng sao ta ? Cứ như tôi đang ôm nó và hai tay tôi cầm hai tay nó để làm ấy,
dáng người nhỏ xíu của Nhung nằm im trong vòng tay của tôi, đôi mắt nó say mê
theo từng động tác mà tôi vẽ ra. Và tất cả xảy ra trong vô thức, khi đã quá say
mê, chúng tôi quên mất chúng tôi đang làm gì. Tất cả chỉ là vô tình.
-
Đấy, như này, thấy chưa.
- À rồi em hiểu
rồi.... à mà anh...
Địt mẹ, lúc này
mới thấy mình vô duyên. Mình đang làm cái đéo gì thế này ? Tự nhiên cứ như ruồi
ấy. Tôi vội bỏ tay ra và ậm ừ trong sự ngại ngùng. Nhung cũng vậy, hơi đỏ mặt
lên, quay vội người qua một bên như để giấu đi sự ngượng ngùng và gượng gạo.
Tôi vội lên tiếng để đỡ quê :
- À rồi, hiểu rồi..
thì... tiếp nhé...
- Dạ... dạ...
- Mấy cái cành
nhỏ nhỏ này nè, em phải tỉa nó đi cho nó đẹp nhé, chỗ nào có mấy cái búp thì giữ
lại , như cái này nè.
- Đâu anh ?
- Đây nè - tôi cầm
cành hoa lên, cả hai chụm đầu vào nhau, mắt cùng hướng về cành hoa nhỏ nhỏ đấy,
tay tôi vừa chỉ vừa làm, Nhung vẫn luôn đưa mắt dõi theo từng ngón tay của tôi.
Kiểu như hai đứa chụm đầu vào xem cái gì hấp dẫn lắm ấy, nhìn vào thì đúng tình
cảm hàn quốc luôn.
- Nè như cái
này, em thấy chưa ?
- À rồi em thấy
rồi....
.....
- Ối giời, cái
gì thế này hố hố hố.
Đm,
ông Khánh vừa về tới nhà luôn.