Tán gái level anh trai (P1) - Song sinh thầy trò
P1:Song
sinh thầy trò
Chào
các bác, em Tuấn đây. Hôm nay kể về chuyện tình Tuấn Vy Tâm tiếp nhé.
Em
sinh ra ở quê sống với ông bà. Có một ông anh song sinh ở với bố mẹ trên phố. Đợt
làm ăn thua lỗ nên đưa em về quê ở ông bà nuôi. Hai anh em xa cách nên mặc dù
là song sinh nhưng lớn lên tính cách và sở thích các thứ khác hẳn nhau. Riêng về
khuôn mặt thì vẫn giống. Chiều cao thì gần bằng nhau. Bởi vì là song sinh nên
thường gọi nhau mày tao các bác ạ. Nói sơ về sở thích của em nhé. Vì hồi bé sống
ở quê nên tính cách nghịch ngợm, ương ngạnh nhưng thật thà các bác ạ. Em có gì
thì nói thế, tính cách như nào lộ rõ ra mặt. Sở thích thì là game, cái hồi bé
thì game nó còn là niềm mơ ước ấy. Ngày chơi được 30 phút là sướng dần dần càng
ngày càng muốn chơi nhiều thành ra nghiện game nên cận 2 độ. Nghịch thì như quỷ
toàn bị ông bà mắng.
Ông
anh em thì khác, hồi bé sống ở phố với bố mẹ thì lịch sự. Nhìn ăn mặc khác hẳn,
đọc truyện chữ học hành giỏi thể thao chăm nên nhìn cao hơn em 2,3 cm. Em thì
nghịch nhiều nhưng không được uống sữa :v. Nói chung là ông ấy nhìn soái còn em
thì như thằng trẻ trâu. Mà mặt hiền lắm không phải kiểu ranh con đâu các bác đừng
tưởng tượng lung tung. Đeo quả kính vô thì như thư sinh ở quê :v. Giới thiệu thế
thôi
Hồi
cấp 2 có chơi với đám bạn em với 3 đứa nữa là bộ tứ. Hồi còn đi học thì nghịch
ngợm phá phách là rủ chúng nó tất. Có gì cũng đi cùng chúng nó đi chơi, vặt chộm
cây,bắn bi, nghịch cát, đá bóng,... nhiều lắm kể không hết. Lên cấp 3 thì em
chuyển đi vì bố mẹ đón về ở. THế là học chung với ông anh. Tại sao em gọi ổng
là anh, ổng tên Tuấn Anh với lại em đang trong khóa học rèn luyện của ổng. Các
bác không biết đâu học hành nhọc thân lắm chứ đùa. Học gì thì để em kể nè
Hồi
vào cấp 3 thì 2 anh em học chung lớp. Bình thường thì có học hè xong mới học
chính đúng không. Hồi học hè kiểm tra học lực thì em là thằng kém nhất lớp rồi
duyên phận thế nào cô giáo cho ngồi cạnh lớp trưởng để kèm cặp em. Mọi chuyện bắt
đầu kể từ khi em ngồi cạnh nhỏ. Nụ cười và sự duyên dáng của nhỏ đã đánh chết
con tim em không biết bao nhiêu lần khi ngồi cạnh. Sét đánh giữa người mỗi lúc
nhỏ cười tươi với em các bác ạ. Người đâu mà da trắng mặt xinh hiền lại còn học
giỏi. Cô giáo cho nhỏ làm lớp trưởng chả ai phản đối cả. Đẹp người còn đẹp nết.
Em ngồi cạnh nhỏ là bao nhiêu đứa ghen tị và khóc hận đấy. Hồi đấy chán chán thế
nào chả có mống bạn nào. Chúng nó không thích vẻ nhà quê của em hay sao ấy các
bác ạ. Có mỗi một thằng em ngồi cùng hồi hè. Nó mê game hơn cả em mà éo bị cận
mới phi phàm các bác ạ. Em chơi không bằng nửa nó mà cận 2 độ. Nhiều lần nó rủ
em trốn học đi đánh net cơ mà em cũng chả đi. Hồi lên cấp 3 tự nhiên chán vì hồi
cấp 2 chơi khá nhiều. Với lại lúc nào đi là rủ bộ 3 còn lại đi cùng. Hồi đấy
thì em quen 2 thằng tú với thành và con Tâm. Chúng nó với em là bộ tứ của lớp hồi
cấp 2. Đi đâu làm gì cũng làm chung kể cả bị phạt hay phạm lỗi
Một
hôm đi học về thì ông anh có dắt về quê ăn dỗ. Trưa hôm ấy về ăn dỗ xong là hẹn
bộ tứ ra liền nhưng chỉ có thằng Tú với THành. Lâu ngày không gặp vẫn chửi nhau
đều
-Lâu
không gặp nhỉ mấy thằng chó
-Đm
dạo này chông sáng sủa nhể
-Sủa
cc. Con Tâm đâu?
-Tâm
nó éo đến kêu bận đi học. Mà đm giờ chú còn mặt mũi ra đây à Tuấn
-Hả
tao làm gì sai?
-Đm
rõ ràng kêu anh em mình sẽ vào chung một trường một lớp thế mà cuối cùng đứa
vào Thụy Hương đứa vào Nguyễn Huệ. ĐM được lắm
-Đm
hoàn cảnh thôi chú ạ
-Hoàn
cảnh cl tao éo tin
-Anh
thề. Anh là do hoàn cảnh nên mới đổi ý
-Dạ
vâng anh thế. Anh thề anh vào Nguyễn Huệ rồi anh học THụy Hương vkl anh
-Hê
hê cách nhau có tí mà
-ĐM
cả mày với con Tâm. Tao éo tin được chúng mày nữa rồi
-Hể.
Con Tâm cũng học Thụy Hương à
-CHứ
còn éo gì nữa. Hồi đấy cũng hứa rồi đm chia 2 đường đôi ngả vkl
-Cách
có nửa cây số chứ mấy. Hôm nao lại tụ tập bình thường hề hề
-Éo
tin được chú nữa rồi. Bọn tao giờ là song sát. Éo phải tứ hoàng nữa
-ĐM
chú cứ làm quá. TỨ hoàng éo bao giờ sập nhé. Hôm nao tao rủ cả Tâm để tứ hoàng
hồi sinh hehe
-ĐM
biết thế đã. Chưa tin chú được
-ĐM
mất niềm tin thế à
-Thôi
bọn tao về. Tối rồi éo về lại bị chửi hết hơi. Nhớ giữ lời đấy, không là éo còn
anh em gì đâu
-Biết
rồi
Gặp
lại bọn nó cũng vui phết. Tối đấy đi về nhà mới gọi lại cho con bạn hồi cấp 2
con Tâm.
-Alo
-Lô
-Lâu
không gặp chỉ lô thôi à
-Hihi.
Dạo này sao rồi
-Trâu
lắm. Bà cũng trâu chứ?
-Haha
vẫn vui tính nhỉ. Dạo này còn game không?
-Chán
rồi. Mà dạo này không gặp bọn Tú Thành à?
-Không
dạo này tự nhiên bị bận quá. Với lại không học chung nữa nên chả gặp
-Nghe
nói bà học THụy Hương hở
-Ừ
-Tôi
c4 nè
-Ủa
vậy hả. Tôi c1 nè. Sao không biết ta :v
-Dạo
này không liên lạc tưởng mất người
-Hihi
đâu có. Bộ tứ mà sao quên được
-Vẫn
nhớ là tốt rồi. Thôi muộn rồi tôi ngủ đây
-Ò,
Ngủ ngon
-Ngủ
ngon
Đấy
thế là hết một ngày để kể lại về tình bạn thời cấp 2. Hồi đấy có chúng nó đi
chơi nên vui lắm. Giờ không có đứa bạn nào ngoài thằng Minh. Mà có cái là thỉnh
thoảng mới được đi chơi vì giờ ở với bố mẹ. Thôi vô vấn đề chính là tôi bị cái
bệnh nhát gái từ lâu rồi các bác ạ. Mà gần đây mới phát hiện là nó nặng như nào
khi ngồi cạnh Vy hờ hờ. Mà cũng tại lớp toàn đứa xinh nên tự nhiên bệnh càng
ngày càng nặng. Ấy thế mà ông anh tôi lại tán được gần hết gái trong lớp thế mới
kì. Còn đúng Vy thì ổng không tán chả hiểu được. Mà cái đấy cũng chả quan tâm lắm,
có cái là ghen tị vl các bác ạ.
Vào
một ngày trời dâm mát mẻ lượn đường ra mua vài quyển truyện tranh với ông anh.
Hỏi ổng vài chuyện
-Ê
mày làm thế nào mà tán được nhiều gái thế?
-Tài
năng thiên bẩm đấy
-Thiên
bẩm như nhau tài năng éo
-Hê
hê bí mật. Sao? Muốn học hỏi tán gái hả
-Không
hẳn. Tò mò thôi
-Muốn
thì cứ nói ra. Gọi một tiếng anh là xong thôi
-Thôi
éo
Tôi
với ổng vừa đi vừa nói trong tiệm truyện tranh. ĐƯợc một lúc chia nhau ra tôi
tìm quyển eyeshield 21 ổng tìm conan. Hai đứa đi 2 phía. Lúc đang mải tìm thì
va phải người ta. Đứng dậy mới biết là Vy. Nhỏ mua một đống truyện doremon rơi
tung tóe ra. Tôi vội nhặt hộ nhỏ, nhìn vô mặt nhỏ cứ run run rồi quay đi. Tim đập
thình thịch éo hiểu sao cái bệnh nhát gái cứ phát tác lúc cần. Nhặt hộ nhỏ xong
thì quay đi mất. Nhỏ nói câu gì đó nhưng em chạy vội vì người cứ không ngừng
run và nóng bừng. CHả biết cơ thể tự nhiên bị con gì cắn ngứa ran lên. Ông anh
lúc quay lại nhìn thấy em vậy thì lôi ra ngoài.
-Truyện
đây rồi về thôi
-Ừ
ừ
-Run
thế? Bình tĩnh bình tĩnh
-Không
sao. Không sao
Ổng
lai tôi về trên con xe tồng tộc. Vừa đi ổng vừa hỏi tôi
-Mày
bị bệnh nhát gái à?
-THì
sao?
-Mặc
dù nhìn thấy nhiều lần mà không nghĩ bệnh chú nặng phết nhỉ. Nói chuyện với gái
cũng chưa thấy từ hồi mới vào lớp
-Kệ
tao. Tao éo muốn thôi
-Hê
thật à. Tưởng là cần tao giúp chứ
-Mày
giúp gì được tao?
-Hết
nhát gái tán được lớp trưởng. Tin không?
-Hết
nhát gái?
-Đúng
-Tán
được Vy?
-Chuẩn
-Bằng
cách nào?
-Giờ
có 1 khóa học. Vì là người nhà nên anh mới giúp. Còn không là chả ai được học
đâu
-Khóa
gì?
-Khóa
học tán gái. 80% là thành công nhé
-CÓ
80% thôi à. Tin được không đây
-0%
với 80% chú định như nào. Hay nhát gái mà ế cả đời nhé cu
-Học
như nào?
-Giờ
muốn học à? Gọi anh đi
-Gọi
anh? Còn chưa biết là có thành công không mà đã lên nước rồi à
-Thế
thôi kệ chú
-Đùa
thôi. Anh chỉ em đi
Ổng
kít xe lại rồi nói
-Giờ
thì lai đi
-Hả
Tôi
ngạc nhiên rồi lên xe đèo ổng đi về.