Tán gái level anh trai (P4) - Bài học thứ 4
P4:Bài
học thứ 4
Tối
ấy về cứ nghĩ mãi về chuyện tại sao nhỏ lại đi về mất các bác ạ. Mà hỏi ông anh
thì ổng lại kêu mai nói. Nằm cả đêm chả biết lí do nó cay vồn các thím ạ. Cay
cú sang phòng ông anh lôi ổng dậy.
-Ê
ê
-Cái
éo gì thế.
-Dậy
dậy dậy mau
-Chú
làm cái éo gì thế. Đêm hôm gọi làm cái gì. 2 giờ đêm không ngủ còn phá anh mày
-Cay
lắm rồi. Giải thích lí do hồi tối qua đi. Nằm éo ngủ được
-Đm
anh đã bảo mai lại còn. Về đi rồi sáng mai đi chung anh nói.
-Nói
luôn đê sốt ruột lắm rồi.
-Bài
học thứ 2. Đm chú lại quên rồi
-Đm
thôi được rồi. Sáng mai phải nói đấy
-Rồi
Tôi
đi về phòng lòng vẫn hậm hực éo chịu được. Nằm bệt xuống giường xem cái show
hài thì tự nhiên quên hẳn rồi lịm lúc éo nào không biết. Nằm đang mơ man về
chuyện tối qua. Lại là nhỏ và tôi đứng ở ngoài cây cầu rào có dòng xe qua lại.
Cũng câu hỏi hôm qua tôi vẫn trả lời như cũ chỉ riêng đến đoạn câu hỏi chốt mà
nhỏ giận rồi về thì
-Vậy
tại sao nhóc lại bảo xin số cho ông anh?
-
À cái này,... là tại vì.... Lúc đấy em hơi run nên nói bừa thôi ạ
Nhỏ
không nói như hôm qua mà mặt tự nhiên cười thân thiện rồi tát vô mặt tôi phát
rõ đau làm tôi bật tỉnh. Đang lơ mơ vu vơ mê man thì
-Dậy.
Dậy mau cái thằng này
Mở
mắt thấy ông anh đang tát mình tới tấp rõ đau, a đù.
-Cái
gì cái gì thế. Sao tát em
-ĐM
muộn học rồi thằng ngáo. Không định đi học à
-Ơ
ớ học gì giờ này. Học làm gì cho đời khổ đau ơ ớ
Bị
ổng tát phát nữa vô mặt lật hẳn ra sau
-A
đù
-Tỉnh
chưa
-Rồi
rồi đừng tát nữa đau đm
Ổng
bỏ tay xuống tôi bật dậy đánh răng thay đồ rồi đi học. Rồi lên xe đạp vội đến
trường với tốc độ 30km/h trên con xe đạp ghẻ. Các bác đừng hỏi sao không đi xe
đạp điện hay xe máy 50cc tại éo có thôi,chẹp. Phóng được đến trường phi vào cất
xe chạy vội lên lớp vào trước bà giáo một đoạn. Ngồi vào chỗ thở hồng hộc đéo
ra hơi đm. Ông anh thì lững thững vkl vì ngồi sau xe. Nhìn ổng mà tức vkl, quên
chưa kịp hỏi chuyện tối qua. Đang thở hồng hộc thì tự nhiên nhỏ Vy đưa tay lên
lấy giấy lau hộ mồ hôi. Giật mình bắn ra khỏi chỗ lúc nào không biết, bắn ra thật
các bác ạ ngồi bệt giữa lối đi. Cô giáo nhìn hỏi
-Tuấn.
Ra khỏi chỗ hở. Sổ đầu bài nhá
-À
không em bị té cô ơi
-Ngồi
vào chỗ nhanh
Nhỏ
Vy quay ra nhìn em chằm chằm hỏi
-Sao
lại giật mình thế hihi
-À
xin lỗi tại người hơi nóng nên ké quạt bên này tí hihi
-Quạt
ở gần chỗ tôi hơn mà. Sao không ngã bên này
-Hả?
Cái này... ơ
-Đùa
thôi làm gì ngẩn ngơ thế (Nhỏ tự nhiên nhéo cái)
-À
hì hì
Tôi
ngồi vào chỗ tim tự nhiên đập mạnh hơn. Nhỏ cứ hồn nhiên vậy càng làm tôi xao
xuyến. Chết dở cái là bị cái bệnh nhát gái này chả biết nên làm gì nữa. Ngày
nào ngồi cả 5 tiết cũng chả thế bắt chuyện tự nhiên với nhỏ,haizz. Càng ngày
càng chán bản thân. Ngồi mãi mỏi mòn mới đợi được hết giờ để ra hỏi ông anh.
-Này
rốt cuộc tổng cộng là có bao nhiêu bài học?
-Chú
vội thế à. Khóa học tán gái của anh nó không phải một phát ăn ngay đâu. Ít cũng
phải 1 năm mới có thể thành thạo nhé
-Vl
lâu thế.
-Kiên
nhẫn đi. Nếu chú không muốn học nữa thì thôi anh cũng chả cản
-Đâu
có. Vậy anh giải thích về chuyện nhỏ hôm qua đi
-Lên
xe đi rồi nói
Tôi
và ổng dắt xe ra về. Lên xe phóng về thì ổng thông não từ từ
-Trước
tiên là về nhỏ áo trắng ở quán cafe. Cái chính là về câu mở đầu khi giao tiếp.
Anh mày đến hỏi lịch sự và tỏ sự thích thú với nhỏ nhưng không đòi hỏi nhỏ nhiều
về thời gian hay chỗ ngồi. Anh xin nhỏ 10 giây vì nếu lâu thì nhỏ sẽ thấy phiền
và sẽ tự nhiên phòng thủ với anh. Anh chỉ lấy của nhỏ một ít thời gian và anh tỏ
vẻ lịch sự lần 2 khi anh đứng lên khi hết 10 giây. Cái đấy là cái ghi điểm đấy
thằng em
-Vl
-Chưa
hết. Nhỏ đã thấy anh không có ý xấu và lịch sự rồi thì sẽ tỏ vẻ thân thiện hơn
khi đấy việc còn lại là khen 1,2 câu là có thế xin số
-Ủa
vậy hả. Nhưng nếu nhỏ không thích được khen thì sao
-Chả
có đứa nào là không thích khen cả. Con gái yêu bằng tai. Cái cuối cùng anh tỏ
ra vẻ muốn làm quen nhưng không phải là quấy rối hay là xấu xa gì theo cách
nghĩ của con gái ấy. Anh mày sẽ chỉ xin face vì nhỏ không cho số đt. Face thì
có thể dễ dàng cho hơn nên nhỏ cho. Mà đơn giản câu kết anh nói sẽ không làm
phiền nên nhỏ mới cho.
-Vậy
tức là nhỏ vẫn e dè ngay từ đầu nhưng anh dần dần biến e dè thành thân thiện bằng
cách tỏ ra lịch sự ? Và vì nhỏ đã có gấu nên anh chỉ xin được face mà không xin
được số đt?
-Gần
gần thế. Nhỏ đi uống cafe một mình mà mặt buồn nên có thể là buồn chuyện yêu
đương thôi. Mà không phải anh không xin được số. Mà là anh muốn cho chú thấy
cách làm dễ hơn khi không xin được số. Bởi vì trình độ chú là học viên còn chưa
lên tân binh nữa. Đòi xin số 100% được thì hơi khó. Khả năng giao tiếp vẫn còn
kém lắm
-Rốt
cuộc là kém ở đâu mà nhỏ tối qua lại đi mất như vậy
-Nhỏ
tối qua là kiểu người trưởng thành hơn và thích kiểu người thật thà. Nếu chú thật
thà thì chả sao cả êm du ấy mà
-Nhưng
em thật thà mà?
-Hôm
qua câu cuối chú nói thế là bà ấy thấy không thích rồi. Con gái chỉ cần 1 câu
nói không đúng là có thể lật mặt ngay. Huống gì nhỏ và chú còn chưa quen
-Câu
nào
-Câu
chú bảo nói bừa ấy. Nếu lúc ấy thành thật thì chả phải bàn, có khi cưa được rồi
-Cái
gì. Cưa được với bị bơ hay không chỉ bằng một câu nói sai thôi à?
-Chuẩn.
THế nên là từ giờ trước khi nói chú uốn lưỡi 7 lần cho anh. Nghĩ trước khi nói.
Đấy là bài học thứ 4
-Sao
thấy con đường này gian nan vkl thế nhể
-Hehe
cứ từ từ mà thưởng thức đi thằng em. Anh cho chú thêm một bài học nữa vào ngày
không xa. Bài học thứ 5 thì thú vị hơn hẳn nhưng bây giờ chú phải thành thạo lv
4 đã. Đừng quên luyện cả 3 lv đầu nhé
-Chắc
thôi quá. Em chịu thôi
-Mới
có tí đã nản thì làm ăn gì. Là nam nhi sợ gì mấy chuyện cỏn con. Chú không muốn
tán Vy nữa à?
-Cơ
mà gian nan quá. Mà từ bé đến giờ học hành là thứ ghét nhất. CHẹp
-Phải
kiên nhẫn, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi thằng em. ĐỢi đến một ngày khi mà Vy
nó ngồi cạnh mày nhìn mày cười nói câu ngọt ngào đi. Mơ ước ấy chú có muốn
thành hiện thực không?
-Ực
ực (nuốt nước bọt). Muốn
-Vậy
thì tiếp tục khóa học từ chiều nay
-Ôi
nản vồn. Chiều nay đi đâu tiếp?
-Ra
mấy quán cafe tiếp.
-Lại
cafe?
-Ừm.
Luyện 1 tuần đi rồi anh sẽ dẫn chú ra quán trà sữa tìm bánh bèo
-Vậy
tại sao không tán bánh bèo trước?
-Ầy
bánh bèo thì thường toàn tâm hồn rất trẻ thơ, số đông. Hàng hiếm không tâm hồn
trẻ thơ thì là thích ăn uống hoặc nũng nịu nhõng nhẽo. Mà thường thì chúng nó sẽ
ngắm đến vài đối tượng tiêu biểu
-Như
nào??
-1
là Cool boy lạnh lùng nhưng ga lăng. Tất nhiên phải đẹp trai giàu hay không thì
chưa biết cứ ngắm đã
2
là nhà giàu học giỏi loại này không xấu là ok. Lúc nào cũng chiều chúng nó và
rót mật vào tai là được
3
là hiền lành tốt tính đẹp trai nhưng ngô ngố để chúng nó bắt nạt không làm gì lại.
Gọi phát là có mặt
-Rồi
em thuộc kiểu nào?
-Đm
còn hỏi nữa. Chú chưa thuộc kiểu éo nào trong đây cả. Nên tán cl ấy mà tán bánh
bèo
-Ủa
vậy thế mấy bà ở quán cafe là như nào?
-À
mấy nhỏ đó thường là cũng hơn tuổi đấy bởi chủ yếu cấp 3 thì toàn đi uống trà sữa.
Số ít mới uống cafe còn nếu uống cafe thì chắc tầm 20 trở lên nhiều hơn. Cái đấy
là xác xuất cao là sẽ cao tuổi hơn anh em mình.
-Ừ
rồi sao. Hơn tuổi thì dễ hơn hả
Tự
nhiên ổng cốc đầu cho cái
-Bị
bơ như hôm qua còn hỏi câu đấy à. Uốn lưỡi 7 lần vào thằng đần
-Vậy
thì như nào (đưa 2 tay ôm đầu)
-Mấy
nhỏ lớn tuổi hơn sẽ biết nghĩ hơn. Khi nhỏ nói chuyện thì đến 90% là sẽ để ý lời
nói của chú có lọt tai hay không. Khen hay gì với mấy nhỏ chỉ có tác dụng 50%
thôi. Tức là muốn đến 80,90% thì phải có bài cả
-Vậy
như nào mới đến 80,90 được?
-1
là khen thật. Lúc nói thì mặt phải tự tin không run và tỏ ra rằng mình thật sự
muốn khen chứ không phải bị ép khen
2
là nếu không tự tin không biết khen bất cứ kiểu gì khi đối diện thì cứ tỏ ra
mình đang run. Lúc run thì thỉnh thoảng lại liệc mặt nhỏ lúc nhỏ cũng nhìn lại ấy
rồi quay đi đỏ mặt. Rồi lựa lúc nào đó nói câu khen như kiểu chú hôm qua là được.
-Vậy
là em hợp để tán nhỏ hôm qua à
-Ờ
cũng đến 80% là khá hợp. Cơ mà chú nhát gái từ bé với lại hồi ở quê chả ai dạy
chú cách ăn nói sao cho hay nhể. Giờ thanh ra có vẻ đến 80% cũng khó. Nan giải
rồi đây chẹp chẹp
-Hở
khó vậy à
-CHẹp.
Mà trong lúc tán gái có một điều nữa cũng quyết định mọi việc
-Điều
gì?
-Bí
mật. Để sau anh kể. Giờ chú cứ học vài bước anh chỉ đi rồi sẽ biết thôi