Truyện ngắn: Đơn phương cô bạn thân (Chap 14)
Từ hôm đó, con Phương
không qua nhà thằng Vũ nữa. Trên lớp, thằng Vũ và con Phương cũng không nói
chuyện với nhau, thằng Dương thì có, nhưng nó chỉ nói qua loa vài câu, có lẽ nó
cũng hiểu chuyện, và nó không nên tấn công tình cảm con Phương lúc này. Đôi lúc
thằng Vũ nhìn trộm con Phương với đôi mắt thất vọng và buồn bã, nó muốn kể cho
con Phương nghe hết sự thật, nhưng sự tức giận và buồn bã đã ngăn chặn nó mở miệng.
Thằng Dương biết chuyện, thằng Hòa cũng thế, nhưng chẳng thằng nào kể, vì thằng
Vũ không cho phép. Suy cho cùng, nói ra con Phương cũng không tin, mà có tin
thì cũng là sự tổn thương lớn. Nó đã tát đứa bạn thân của nó để tin người nó
yêu, nếu biết rằng người nó yêu mới chính là kẻ nói dối chứ không phải thằng bạn
nó thì nó tự dằn vặt bản thân đến nhường nào. Bọn nó lại chẳng có bằng chứng,
nói khơi khơi, con Phương sẽ nghĩ là tụi nó hợp sức chia rẽ tình cảm con Phương
và thằng Quân vì lợi ích riêng.
Nhưng không cần bọn nó
nói, một tuần sau con Phương đã biết chuyện. Nguyên nhân là từ miệng con Vy nói
ra. Chả là con Vy có đứa bạn học buổi chiều, và con bạn của nó là bạn thân của
con Quyên. Hóa ra con Quyên quen thằng Quân đã được một tuần, nhưng nhìn cái
cách bọn nó thể hiện tình cảm giữa chốn đông người thì ai cũng nghĩ là phải lâu
hơn. Cũng phải, con Quyên dạn dĩ hơn con Phương nhiều, con Phương nhút nhát, nó
hiền và trong sáng hơn con Quyên. Nhưng theo lời thằng Hòa thì thằng Quân thường
sẽ chia tay con này, rồi mới quen với con khác, nhưng lần này nó lại bắt cá hai
tay, chắc nó đã vớ được hai con cá béo. Con Quyên khoe với con bạn thân của nó
về thằng Quân, con này cũng thuộc dạng mê trai, thèm soái ca và chắc có phần
ghen tị với con Quyên, nó đi kể với con Vy để thể hiện cái sự ghen tị đó. Nhưng
con Vy nhận ra đó là thằng Quân, và nó đi kể với con Phương. Ban đầu con Phương
cũng chẳng tin, nhưng khi con Vy chụp đoạn tin nhắn giữa nó với con kia thì con
Phương không nghi ngờ gì nữa. Nó tin ngay, và nó sốc.
Hay thật, một đứa cố gắng
chứng minh thì lại bị cho là lừa dối và ăn một cái tát, đứa còn lại đi hóng hớt
tám chuyện mà lại được tin cậy. Con Phương cảm thấy đau đớn và có cảm giác bị
phản bội. Vì thằng Quân, vì người nó yêu mà nó đã tát thằng bạn thân đẹp trai của
nó, nó đã không tin tưởng bạn mình, nó đã tuyên bố không là bạn với với thằng
Vũ nữa, nó hối hận. Và nó tức giận, nó căm phẫn, cảm giác khi bị người yêu mình
lừa dối và cảm giác ghen tuông hòa vào nhau nó kinh khủng ghê gớm. Con Phương bỏ
học ngay giữa chừng để chạy về, tất nhiên là bỏ học trong giờ ra chơi. Nó phóng
xe điện tới nhà thằng Quân. Nhà thằng Quân ở tận trên Thanh Khê. Từ trường nó
lên Thanh Khê là một quãng đường dài, nhưng con Phương mặc, nó đang rất đau khổ
và tức giận. Nhà thằng Quân nằm trong một cái hẻm nhỏ đủ để xe ô tô đi lọt. Cổng
nhà màu xanh biển, những chùm hoa giấy rủ xuống, thò ra ngoài. Con Phương bấm
chuông một hồi dài. Nghe tiếng chuông, có một người đàn ông bước ra. Ông ta khá
to, bụng phệ, mặt đỏ phừng phừng và khò khè, người nồng nặc mùi rượu. Ông ta
loay hoay khổ sở với cái chìa khóa, mở một hồi, ông ta kéo cửa ra. Ổng nhìn chằm
chằm vào con Phương, hỏi lớn, giọng ông ta như gầm:
- Mày là đứa nào?
- Dạ... con là bạn của
anh Quân - Con Phương có vẻ hơi sợ cái giọng của ông ta - Cho con hỏi có anh
Quân ở nhà không ạ?
- Đéo có, cút đi.
- Dạ... bác có biết ảnh...
đi đâu không ạ?
- Đéo biết, cái thứ
con hoang ấy, địt mẹ nó mà về đây tao đánh chết. Học không lo học, suốt ngày
chơi bời. Mẹ nó, tao kêu nó đi mua chai rượu cũng trốn đi cho được. Tao mà
không say thì chết mẹ nó với tao.
- Dạ vậy thôi chào bác
con về ạ
- Ờ cút cút đi, mà mày
nó thấy nó thì kêu nó về cho tao.
- Dạ
- À mà nè, trong số những
đứa từng đến đây chơi mày là đứa đẹp nhất đó con ạ, hôm bữa cũng có một con bé
tới đây. Bọn nó hú hí rầm rầm trong phòng, tao nghe mà cũng ngứa quá. Phải chi
mẹ nó đừng có bỏ đi theo thằng khác.
Nói rồi, ông ta bỏ vào
trong, không thèm đóng cửa. Con Phương phóng xe về, trong đầu nó nghĩ đến những
thứ đen tối nhất ẩn chứa trong câu của người đàn ông khi nãy ( chỗ này mấy ông
tự hiểu 😂😂 ). Nó rùng mình và ghê tởm khi nhớ lại thằng
Quân cũng từng ngỏ lời mời nó về nhà chơi. Nhưng nó từ chối, vì xa, và vì trời
cũng đã tối, nên con Phương hẹn để hôm sau, và xin địa chỉ nhà thằng Quân, vì vậy
hôm nay nó mới mò ra. Con Phương tức giận, ghê tởm, ghen tuông và đủ thứ cảm
xúc tiêu cực khác dâng lên trong người nó. Nó không về nhà ngay, mà xách xe đi
kiếm thằng Quân ở những nơi mà nó nghĩ thằng Quân có thể đến. Net, quán cà phê,
quán bi-da,quán trà sữa, quán nhậu. Thằng Quân từng đưa con Phương đến quán nhậu
một lần, nhưng nó không chịu nổi cái mùi thuốc lá và mùi rượu mà thằng Quân đưa
nó uống. Con Phương giống thằng Vũ, ghét cay thuốc lá và rượu, thằng Vũ chỉ uống
bia thôi. Nhưng giờ đây, thằng Vũ đã tập hút thuốc lá, bởi vì nó nghĩ đấy là liều
thuốc thần giúp nó kiềm hãm và chế ngự cái tình cảm và nỗi đau khổ sục sôi
trong lòng nó. Dù càng kiềm chế, mắt nó càng chảy nước, mũi nó càng cay và nó nốc
bia càng nhiều.
---------------------
"Gao ồ, tục mi cặp
cha lề, gao ồ...."
- Alo! Mày hả Dương
- Ờ tao nè, sủa đi em.
- Con Phương lên bệnh
viện rồi, mày tới đó nhanh lên, cái bệnh viện mới xây chỗ Cao Thắng á.
- Ơ cái địt chuyện gì
thế?
- Tao không biết, mẹ
nó mới gọi tao, lên nhanh đi
- Ờ từ từ đợi tao tí.
Thằng Dương mặc vội
cái quần jean, choàng thêm cái áo khoác đen rồi nhảy lên xe, phóng vù tới bệnh
viện. Tới nơi, nó đã thấy thằng Vũ đứng sẵn. Vừa thấy nó, thằng Dương đã mở
máy:
- Con Phương bị gì vậy
mày?
- Nó bị ngất giữa đường
do say nắng. Người ta đưa nó vào đây. Họ kêu nó đi nắng, lại còn dắt bộ cái xe
điện kia nữa. Chắc kiệt sức nên ngất đi
- Địt mẹ cái xe điện
nó nặng vãi nồi thế mà nó dắt bộ cũng hay, bố con điên.
- Thì bởi thế, nó nằm
trong phòng ấy kìa, chưa tỉnh.
- Thôi vô thôi coi xem
đã.
Mẹ con Phương đang ngồi
trên ghế, hai tay bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nó. Bên cạnh là mẹ thằng Vũ
đang vỗ vai an ủi bà. Con Phương nằm trên giường, mắt nhắm nghiền lại, nó đang
truyền một bịch nước to tổ bố nối với cánh tay nó bằng một đường truyền dài. Thằng
Dương lễ phép chào:
- Dạ cháu chào hai
bác.
- À Dương hả cháu - Mẹ
thằng Vũ nói - Cháu lấy ghế ngồi đi.
Mẹ con Phương không
nhìn thấy thằng Dương. Bà chỉ nhìn con bà, với đôi mắt lo âu và đầy nỗi muộn
phiền, đôi mắt ấy đã từng khiến cho bao chàng trai cùng quê si mê và đêm đêm lại
mang đàn sang hát lên những câu ca tỏ tình. Đôi mắt xinh đẹp ấy, long lanh ấy
được truyền lại cho con Phương. Giờ nó tiếp bước mẹ nó, tiếp tục con đường khiến
bao chàng trai gục ngã dưới chân khi chỉ biết ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp và
long lanh.
- Thôi, hai đứa ngồi
chơi đi, mẹ ra ngoài mua cho con Phương ít cháo nha Vũ. Nó tỉnh lại thì nhớ lau
mặt cho nó.
- Dạ.
Nói rồi, mẹ thằng Vũ
đi ra ngoài. Hai thằng kia cũng chẳng biết làm gì, bọn nó hết ngồi trầm ngâm ngắm
con Phương, đi vòng vòng trong phòng rồi lại ngồi trầm ngâm. Chợt, ông bác sĩ
đi vào. Mẹ con Phương và bọn nó vội đứng lên. Ông bác sĩ lật lật mấy tờ giấy hồ
sơ đang cầm, nhìn một lúc rồi nói:
- Nguyễn Lê Khánh
Phương hả? Ừm bị ngất do say nắng, mệt mỏi và mang vác vật nặng. Chỉ cần nghĩ
ngơi tẩm bổ và truyền hết bịch nước này là được. À mà, hình như cô bé đang mang
thai, cái thai cũng được 3 tháng rồi, có vẻ như cô bé cũng chẳng biết là mình
có thai.
"Bùm bùm
bùm". Ơ... cái đéo gì vậy, B52 thả bom à? Hay sấm dội ? À không, trời nắng
bỏ mẹ, sấm đâu ra. Ơ... sao thế này.... sao xung quanh mờ vãi lồn thế? Đây là
đâu...? Ơ địt mẹ...
Thằng Vũ dường như mất
kiểm soát cơ thể, nó ngả ngửa ra sau. Thằng Dương vội đỡ cái thân thể như con
trâu của nó. Mắt nó mờ đi, mồ hôi túa ra như tắm. Mẹ con Phương cũng đứng không
vững, nhưng bà bám được vào cái giường để khỏi ngã. Ông bác sĩ nói tiếp:
- Không nên cho cô bé
hoạt động mạnh, cơ thể nó vốn rất yếu, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi và cả
cô bé nữa. Nhớ chăm sóc cho thật tốt.
Nói rồi, ổng đi ra. Ổng
đi nhanh như cơn gió độc vậy. Đến thật nhanh mang theo tin dữ cho 3 con người
trong căn phòng rồi lại lướt đi.
Từ lâu, thằng Hòa đã cảnh
báo thằng Vũ về thằng Quân, và chính thằng Vũ cũng linh cảm sẽ có chuyện không
hay xảy ra. Nó đã lo sợ một ngày con Phương sẽ gặp chuyện này, và cuối cùng cái
điều mà nó lo sợ cũng đã đến, vì vậy, thằng Vũ không ngạc nhiên, bởi nó đã linh
cảm từ trước. Tim nó bị xé ra từng mảnh nhỏ, chua xót và đau đớn. Và giờ nó cảm
thấy lo, nó lo cho tương lai của con Phương. Nó sẽ phải sống như thế nào? Thằng
Quân có chịu trách nhiệm với cái thai hay không? Càng nghĩ, nước mắt nó càng
rơi, một cảm giác còn hơn cả đau đớn mà ngay cả tác giả cũng chẳng biết miêu tả
thế nào, ép thật mạnh, quặn thắt trái tim thằng Vũ lại. Nó khụy gối xuống, mặt
thẩn thờ. Nước mắt chảy dài thành dòng, người nó run lên, cái sự thật khó chấp
nhận này đang khiến ba con người trong căn phòng ngã quỵ . Không cần nói cũng
biết mẹ con Phương đau khổ thế nào, bà cố dùng chút sức ít ỏi của mình, đến bên
giường bệnh ôm con mà khóc.
Thằng Vũ đột ngột chạy
ra khỏi bệnh viên, leo lên xe và phóng đi như một thằng điên, để thằng Dương ở
lại an ủi bà Quỳnh. Nó đi tìm thằng Quân, không phải để đánh nó, mà là để thông
báo và để bắt nó chịu trách nhiệm về đứa con trong bụng con Phương. 17 tuổi với
cái thai 3 tháng trong bụng, cuộc đời em, tương lai em giờ đây bị giam cầm và
kìm hãm bởi chính tình yêu và sự ngu muội của em. Em đã trót trao thân mình cho
tên sở khanh, để rồi giờ đây em mang trong mình giọt máu của hắn. Em vẫn nằm
đó, chưa tỉnh dậy. Không biết em sẽ vui vì một sinh linh sẽ ra đời hay buồn vì
bản thân mình đã không biết giữ trọn trinh tiết. Em buồn một, người yêu em buồn
mười, không phải người được em đáp lại tình cảm, mà chính người đã không dám
nói tình cảm của mình với em. Em trong sáng và ngây ngô như cô bé khăn đỏ, em bị
sói lừa mà cứ tưởng đó là bà ngoại, em không nhìn ra được bộ mặt thật của tên
đó, và giờ em phải trả giá cho cái sự ngây thơ của mình. Tội nghiệp em.
Thằng Vũ đi lùng sục hết
tất cả các quán nhậu, lùng sục những nơi nó nghĩ thằng Quân sẽ ở đó. Nhưng
không, chẳng có một chút dấu vết nào. Kiếm thằng Quân không có, nó về nhà. Vứt
cái xe ở trước cửa, nó ngồi bệt xuống đất và bắt đầu khóc. Khóc như chưa bao giờ
được khóc, nó đã khóc quá nhiều vì một đứa con gái, quá nhiều cho một mối tình
đơn phương. Nó cắn môi thật chặt để cố không phát ra tiếng nấc, cắn thật mạnh,
và môi nó bật máu lúc nào không hay.