Truyện ngắn: Doen phương cô bạn thân (Chap 13)
- Ê ê, dừng lại.
Thằng Dương chạy ra cản thằng Vũ lại, không cho nó lao vào thằng
Quân. Thằng Hải "dóng" cũng đứng che cho thằng Quân.
- Địt mẹ mày thằng chó, thả tao ra. - Thằng Vũ hét
- Quân, sao mày đánh nó, chuyện gì thế? - Thằng Hải
"dóng" quay lại lay lay thằng Quân
Thằng Quân nó không nói không rằng, quay lưng bỏ đi một nước. Nó
bước đi nhanh ra ngoài, kéo tay con Quyên và lên xe phóng thẳng. Những đứa còn
lại, trừ thằng Dương và thằng Hòa đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thằng Hải
"dóng" quay qua thằng Vũ.
- Chuyện đéo gì thế? Sao nó đánh mày?
Thằng Vũ chẳng thèm trả lời lại câu hỏi của Hải "dóng".
Nó sầm mặt lại, đi ra khỏi sân. Thằng Dương chạy theo nó, không quên quay lại
nói với bọn kia:
- Để tao nói chuyện với nó, Tiến, tiền sân mai tao đưa cho.
---------------
Thằng Vũ và thằng Dương, mỗi thằng một xe, chạy song song bên nhau
mà chẳng nói gì. Về tới nhà thằng Vũ, bọn nó kéo nhau lên phòng. Thằng Vũ chui
ngay vào phòng tắm, để thằng Dương ngồi trong phòng một mình. Không nhìn thấy
nhau, nhưng chỉ cần nghe những tiếng rầm rầm nện vào cửa và tiếng nước chảy xối
xả, thằng Dương đã có thể tượng tưởng ra hình ảnh thằng Vũ lúc này. Nó chẳng biết
làm gì cả, nó chỉ đi vòng vòng trong phòng mà chờ thằng Vũ. Nhưng lâu lắm mà chẳng
thấy thằng Vũ ra, tiếng rầm rầm giờ đã hết, chỉ còn tiếng nước chảy. Thằng
Dương đến sát cửa, hỏi:
- Ê, ổn không đó mày? Xong chưa ra nói chuyện
Đáp lại câu nói của thằng Dương là tiếng nước chảy và sự im lặng.
Nó gõ nhẹ cộc cộc vào cửa, hỏi lại:
- Ê mày? Chết trong đó rồi à? Xong chưa ra nói chuyện.
Trả lời nó vẫn là tiếng nước chảy. Thằng Dương thấy lo lo, nó bắt
đầu đập cửa mạnh hơn:
- Ê ê ê ê ê, mày chết rồi hả chó? Ê....
- Dương - Thằng Vũ đột ngột lên tiếng.
- Ơ chưa chết à, kêu tao đéo gì, ra đây nhanh.
- Không, để tao trong này một lúc - Giọng thằng Vũ lộ rõ vẻ mệt mỏi,
chắc nó mới khóc xong - Mày quyết định từ bỏ con Phương rồi hả?
Thằng Dương bất ngờ trước câu hỏi của thằng Vũ, nó im lặng một
chút, rồi mới trả lời:
- Tao chỉ từ bỏ theo đuổi nó thôi, nhưng tao vẫn còn yêu. Khi nào
con Phương không còn thuộc về thằng Quân nữa thì tao vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi.
- Vậy hả.... vậy mày có thể giúp tao cái này không?
- Chưa biết, nhưng mày cứ nói thử xem.
- Cho tao xin lỗi mày trước, vì tao đã nhờ mày giúp chuyện này.
- Ừ ừ sao cũng được, chuyện gì sủa đi.
- Mày... giúp tao... có được con Phương được không? Giúp tao chia
rẽ nó với thằng Quân được không? Tao yêu nó nhiều lắm.
Chẳng có tiếng thằng Dương trả lời.
- Tao biết mày cũng yêu nó nhiều như tao vậy - Thằng Vũ nói tiếp -
Nhưng mày có thể nhường nó lại cho tao không? Tao yêu con Phương, yêu nhiều lắm,
tao chỉ muốn nó thuộc về tao thôi, tao muốn được tự tay, tự mình chăm sóc và lo
lắng cho nó. Tao muốn là người mang lại cho nó hạnh phúc. Tao muốn đem những gì
mà tao xem là tốt đẹp cho con Phương. Tao...
- Thôi, đủ rồi - Thằng Dương lên tiếng
- Dương, tao xin lỗi, tao...
Có tiếng thằng Dương bật cười bên kia, tiếng cười vừa ngắt, nó
nói:
- Tao từng nói với mày rồi mà Vũ. Đây là cuộc đua tình cảm, ai đến
trước thì có con Phương. Tao cũng yêu con Phương nhiều như mày vậy đó. Và tao sẽ
không nhường nó cho mày đâu. Nhưng mà tao vẫn sẽ giúp mày, như tao nói, nếu thằng
Quân không mang lại hạnh phúc cho con Phương, tao sẽ làm nơi trở về cho nó. Tao
sẽ giúp mày chia rẽ nó và thằng Quân, nhưng sau này, cái vị trí quay về của con
Phương, tao với mày sẽ phải giành nhau, và tao không nhường mày lúc đó đâu.
- Ừ, cảm ơn mày.
- Thôi ra đây nhanh đi, bệnh nữa thì bỏ mẹ.
Thằng Dương ở lại một lúc ăn cái bánh gato mẹ thằng Vũ làm rồi đi
về. Bọn nó không hề nhắc đến chuyện con Phương nữa, vì có nhắc cũng chẳng biết
phải nói gì. Thằng Dương về rồi, thằng Vũ nằm thẳng cẳng trên giường nó, mắt
nhìn lên trần nhà. Trong đầu nó thật sự đang rất trống rỗng, nó không biết mình
nên làm gì và phải làm gì. Chẳng biết trong chuyện tình cảm này, nó có nên
tranh giành với thằng Dương và thằng Quân hay không. Nhưng quan trọng vẫn là
con Phương. Thằng Vũ nó quyết chôn chặt tình cảm trong lòng để con Phương có được
hạnh phúc bên thằng Quân. Nhưng giờ thằng Quân đang bắt cá hai tay, nó lừa dối
con Phương, và chắc chắn sẽ không có sự hạnh phúc nào nữa khi con Phương biết
chuyện này. Vì vậy, nó quyết định sẽ giành lại con Phương từ tay thằng Quân, dẫu
sau này nó cũng chẳng biết sẽ phải đối phó với thằng Dương như thế nào.
Nhìn mông lung lên trần nhà, thằng Vũ thở dài. Cánh cửa đột nhiên
bật mở, con Phương lao vào nhanh như tên bắn, thằng Vũ giật mình ngẩng đầu lên.
Mặt con Phương có vẻ không vui:
- Ê, ngồi dậy nói chuyện đi.
Thằng Vũ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn con Phương.
- Mày chưa bỏ tật tông vào phòng tao hả con điên. Trước mày còn
gõ...
- Sao mày đánh anh Quân?
Thằng Vũ sững người. Cái đéo gì vậy? Nó đánh thằng Quân bao giờ?
Ngược lại mới đúng chứ. Thằng Vũ nhìn con Phương với gương mặt khó hiểu:
- Mày nói cái đéo gì thế? Tao đánh thằng Quân hồi nào mày?
- Mày đừng chối, ảnh mới nói tao khi nãy. Nói đi, sao mày đánh ảnh?
- Tao không có đánh nó. Mày đừng nghe nó nói bậy bạ.
- Không, ảnh không nói láo tao. Ảnh nói mày kêu người rất đông lên
vây đánh ảnh, nói đi.... tại sao mày đánh người ta.
Thằng Vũ cảm thấy oan ức, nó đứng thẳng dậy.
- Điên à con kia. Sao tao phải đánh nó chứ? Mày bị lú rồi à, thằng
Quân nó cho mày ăn cái đéo gì rồi? Nghĩ mẹ gì đi tin cái thẳng đểu ấy.
"Bốp"
Con Phương tát thằng Vũ. Đó là điều không thể xảy ra và chưa bao
giờ xảy ra. Nhưng giờ đây, bàn tay nhỏ bé, mềm mại mà thằng Vũ ao ước được nắm
đi hết đoạn đường ấy vừa tặng cho nó một cái tát trời giáng. Thằng Vũ sững người,
nó nhìn lại con Phương. Cái đéo gì thế này? Con Phương đang khóc? Ngay cả khóc
cũng đẹp mới chết chứ đm. À thôi, bỏ đi. Con Phương tát thằng Vũ, nhưng sao giờ
chính nó lại rơi nước mắt.
- Phương, mày.... - Thằng Vũ cay đắng và đau đớn không nói nên lời
- Anh Quân nói với tao, là mày yêu tao. - Con Phương cười, dẫu nước
mắt nó vẫn đang rơi - Nhưng vì tao đã là người yêu của ảnh, nên mày ghen tức,
mày đánh ảnh. Chỉ vì không được yêu mà mày đánh người khác, chỉ vì không có được
tao mà mày đánh người tao yêu. Mày biết tao ghét những kẻ hơn thua đủ thế nào
mà.
- Phương, tao khẳng định với mày là tao không có đánh thằng Quân -
Thằng Vũ kêu lên oan ức
- Im đi. Mày là bạn thân tao mà Vũ, mày không mừng cho tao thì
thôi, mày không chịu nói ra tình cảm của mày thì thôi, sao mày lại phải đánh
người tao yêu. Hả?
- Phương, sao mày lại đi tin lời của thằng sở khanh đó, nó là thằng
đểu, nó qua mặt mày đó. Hồi chiều tao thấy nó với con khác...
- Mày hết chối tội giờ còn nói xấu anh Quân và định bịa đặt nữa hả.
Mày quá lắm rồi Vũ à, tao với mày từ nay không bạn bè gì nữa hết. Mày thay đổi
rồi.
- Người thay đổi là mày đó con điên - Thằng Vũ gầm lên - Trước đây
mày có bao giờ như thế đâu hả? Mày luôn lắng nghe tao cơ mà, mày luôn tin tưởng
tao mà, mày biết rằng tao lúc nào cũng chỉ muốn tốt cho mày, mày chưa bao giờ nổi
điên thế này với tao cả. Còn giờ thì sao, mày không thèm nghe tao nói, mày còn
không tin tưởng tao, mày đánh tao. Phương à, mày tỉnh giùm tao cái.
- Ừ đó, giờ tao thay đổi rồi đó - Con Phương nhếch mép cười - Ít
ra tao cũng biết được ai mang lại hạnh phúc cho tao, ai cho tao lòng tin, chứ
không như mày, ăn không được thì đạp đổ, phá hoại hạnh phúc của bạn mình, phản
bội sự tin tưởng của tao. Đừng bao giờ nói chuyện với tao nữa.
Con Phương giựt cái móc khóa nơi chìa khóa xe của nó ra và ném xuống
đất. Cái móc gắn vào cái lọ thủy tinh nhỏ bằng hai đốt tay, bên trong chứa cây
cỏ bốn lá. Đó là món quà mà thằng Vũ từng lùng sục cho bằng được để tặng cho
con Phương trước kì thi chuyển cấp. Con Phương nâng niu, quý báu và thích cái
móc khóa đó bao nhiêu, thì bây giờ, nó ném cái móc khóa đó đi mạnh và tàn nhẫn
bấy nhiêu. Tim thằng Vũ thắt lại khi thấy cảnh tượng đó. Con Phương bỏ về. Để lại
thằng Vũ một mình trong phòng. Nó cúi xuống lượm cái móc khóa lên, tay nắm chặt
cái móc khóa và ngồi phịch xuống giường với nỗi buồn, cay đắng và đau đớn tột
cùng đang dâng lên trong lòng. Ngồi một lúc lâu, nó đứng dậy thay đồ, móc cái
điện thoại ra gọi thằng Dương rủ đi nhậu.
Bọn nó tới quán cũ dưới đường Như Nguyệt. Thằng Dương gọi mấy chai
bia và mấy món đặc sản của quán. Thằng Vũ cầm chai bia tu một hơi dài, chẳng
thèm cắn mồi. Thằng Dương bóc gói thuốc ra, châm một điếu và thở nhẹ ra khói:
- Sao thế? Tự dưng lôi tao đi nhậu?
Thằng Vũ không trả lời, nó tu thêm hớp bia nữa.
- Mày từng nói,.... hút thuốc sẽ làm con người ta thấy lâng lâng
và quên hết sự đời phải không? - Thằng Vũ thều thào hỏi.
- Ờ.... ờ chắc vậy - Thằng Dương ậm ừ đáp vẻ khó hiểu
- Đưa tao một điếu.
- Cái địt, mày có biết hút đéo đâu - Thằng Dương trố mắt - Bỏ đi
con
- Tao nói đưa đây - Thằng Vũ gào lên
Thằng Dương đành miễn cưỡng đưa cho nó một điếu thuốc. Thằng Vũ
châm lửa rồi từ từ bỏ vào mồm, nó hít một hơi dài, rồi ho sặc sụa cả lên.
- Thấy chưa, đéo hút được cứ thể hiện. Thôi đưa tao.
- Cặc, cút ra
Thằng Vũ lại đưa điếu thuốc lên miệng. Nó hút một cách khổ sở và
khó khăn. Nó đang bắt đầu tập hút thuốc, tập tành cái thói xấu, cái tệ nạn mà
nó từng vô cùng tẩy chay và thề không bao giờ đụng đến. Nhưng hiện tại, đây là
điều duy nhất mà nó có thể làm để quên đi vị đắng đầy miệng nó, nỗi đau đầy bụng
nó và sự co bóp dữ dội của quả tim. Cứ thà để nó im lặng rít khói thuốc như vậy,
còn hơn là nhìn thấy nó thét lên như thằng điên cuồng loạn giữa quán nhậu.
Thằng Vũ vừa hút thuốc vừa nốc bia rồi vừa khóc. Hai hàng nước mắt
chảy dài ra, in luôn hai đường trên mặt nó. Thằng Dương im lặng ngồi nhìn, nó
chẳng thể làm gì trong lúc này để giúp thằng bạn của mình. Có một chút hối hận
lướt qua người nó.