Truyện ngắn: Tam giác mạch (Chap 4)
- Anh dậy rồi à ?
- Đây là đâu ? Sao cô lại ở đây ?
- À, chuyện đó...
- Cô... tối qua cô làm gì tôi rồi.
- Này, anh nên cảm ơn tôi vì đã chứa chấp một
tên say xỉn như anh đấy. Người đâu mà vô duyên.
- Tôi say rượu thì liên quan gì đến cô ?
Nhỏ lườm tôi :
- Hôm qua là ai ói ra cổng nhà tôi, còn nằm
ra đường không cho ai đi qua nữa chứ. Thật là...
- Không phải tôi.
- Mà thôi bỏ đi, anh dậy rồi thì làm ơn đi ra
khỏi nhà tôi giùm cái. Đã không cám ơn rồi còn....
Từ từ, chết mẹ rồi. Hình như nó nói đúng thì
phải. Khung cảnh tối qua bắt đầu hiện về từng đoạn, từng đoạn một. Thôi xong,
đúng con mẹ nó rồi. Mất hết cả mặt mũi nữa chứ.
- À... tôi....
- Sao ? Nhớ ra chuyện tối qua rồi chứ gì ?
- Ừ hihi.
- Đồ thần kinh.
Mẹ mày, hôm mày mang bánh qua cho tao với hôm
nay khác hẳn nhau luôn. Cái thứ nghiệt súc.
Tôi lại nghĩ lại vài chuyện tối qua. Nhỏ Trang chia tay
tôi. Nhưng chuyện đó không làm tôi buồn lâu được, thôi kệ đi, đàn bà là những
niềm đau. Gái trên đời còn đầy, vốn dĩ em đến bên tôi chỉ vì tiền, giờ có mối
khác ngon hơn thì em bỏ tôi thôi. Chỉ trách mình ngu, không có gì đáng buồn cả.
- Này, nghĩ gì thế ? -
tôi giật mình khi con nhóc Kim Anh gọi tôi.
- À, không có gì ?
- Có phải anh thích
tôi không thế ? - nó nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực.
- Cô bị điên à ?
- Không phải nhanh vậy
chứ ? Tôi mới chỉ tặng anh có hộp bánh thôi mà ? Tại tôi dễ thương à ? Hay tôi
có điểm gì cuốn hút anh ?
- Đồ thần kinh. Tránh
xa tôi ra.
- Này, bao nhiêu nhà
anh không chọn, anh lại chọn nhà tôi thế ? Anh cố tình làm vậy để được vào nhà
tôi hả ?
Đm con này trí tưởng
tượng phong phú thế ? Bố biết đéo đâu đây là nhà mày. Nó tự nói xong tự trợn mắt
lên :
- Chết rồi, không được.
Anh có âm mưu gì thế ?
- Cô điên à ?
- Không. Anh đi ra khỏi
nhà tôi đi. Đi đi nhanh lên - vừa nói nó vừa đạp tôi lia lịa.
- Rồi biết rồi.
Đm, tự nhiên đau đầu
quá. Con phò này bỏ thuốc mê mình hả. Nó đạp tôi có mấy phát thôi mà tôi đau với
mệt rã rời, ngất con mẹ nó luôn.
Khi tỉnh dậy, tôi đã
đang nằm trong bệnh viện rồi. Nhỏ Kim Anh với anh Khánh cũng có mặt ở đây. Ơ
đm, sao mình ở trong này nhỉ ?
- Bác sĩ, bác sĩ, em
tôi tỉnh rồi. - anh Khánh hốt hoảng.
- À anh tỉnh rồi hả.
Anh thấy trong người thế nào ?
- Dạ bình thường ạ.
- Não anh bị tổn
thương. Cùng với đó là có chuyện buồn gì đó bất ngờ xảy ra khiến anh ngất đi.
Cũng không có gì đáng lo ngại cả, nhưng mà hạn chế cảm xúc buồn lại, nó sẽ có lợi
cho việc lấy lại kí ức lúc nhỏ của anh.
- Vâng ạ.
- Cảm ơn bác sĩ Tùng.
- Đây là bạn gái anh hả
? - nói rồi thằng Tùng nhìn về chỗ Kim Anh.
- À, chúng tôi chỉ là
hàng xóm thôi - Nhỏ Kim Anh cười trừ.
- Vậy à ? - thằng Tùng
cười cười với Kim Anh rồi nhìn anh Khánh - hi vọng mọi người giúp đỡ Hiếu nhé,
đừng để cậu ấy buồn quá.
- Vâng ạ.
- Vậy tôi xin phép về
trước - đm về thì về mẹ đi, còn quay qua nhìn gái. Chưa thấy tao đi với gái bao
giờ à ?
Phù, thế là xong. Nằm
trong bệnh viện khó chịu vãi. Lão Khánh lon ton chạy đi làm thủ tục xin xuất viện
cho tôi. Đm màu mè vãi lone. Trong lúc chờ đợi thì con ôn con kia nó vẫn ngồi
đây với tôi.
- Không có gì nữa thì
cô đi về đi.
- Này, anh bị mất trí
nhớ à ?
- Không biết.
- Vậy nếu gặp chuyện
buồn là anh hay đau đầu lắm hả ?
- Ờ...
- Xin lỗi anh nhé. Có
phải tại tôi làm anh buồn......
Đm con hâm này, mày tuổi
đéo gì nói chuyện với tao. Tôi thở dài nhìn nó rồi đéo nói gì. Tôi đoán là nó sẽ
khóc lóc và xin lỗi tôi ngay.
- Mà không đúng, tôi
cho anh ngủ nhờ rồi. Mắc mớ gì anh lại buồn tôi ?
- Ơ...
- Thôi đi, coi như tôi
là người tốt. À còn nữa, bỏ cái chuyện thích tôi đi. Tôi sẽ không thích mấy người
say xỉn rồi ói vào nhà người khác đâu.
- Ơ...
- Ơ cái gì mà ơ. Vậy
nhé, tôi đi về đây. Tại anh mà hôm nay tôi nghỉ làm đấy.
Nói rồi nó đứng dậy
quay đít đi luôn. Mồm tôi tròn xoe, ơ con này hay nhể. Tưởng nó xin lỗi, ai ngờ
nó ca một bài cải lương rồi quay đít ra đi lạnh lùng. Mà đm bố đã kịp nói câu nào
đâu ?
Chán thật, trên đời
này còn lắm đứa kì lạ ghê. Đợi anh Khánh làm thủ tục xong, bọn tôi về nhà. Não
bệnh chứ người có bệnh đéo đâu. Qua giờ mình chẳng khởi động rồi, phải tìm cái
gì làm để giãn gân giãn cốt thôi.
- Ê Khánh, đánh nhau
không ?
- Thôi đi, mày lo ở
nhà nghỉ ngơi nhé. Tao đi có việc đây.
- Ơ, đi đâu thế ?
- Hihi, còn đi đâu nữa...
thế nhá.
Nói rồi ổng chạy thẳng
một mạch đến chỗ chị Quỳnh, hôm nay bả lên trường dạy thêm piano. Nói là trường
nhưng nó kiểu như là trung tâm học nhạc vậy thôi. Anh Khánh đứng thập thò ngoài
cửa, nhìn trộm chị Quỳnh qua những ô kính.
- Ơ xin lỗi, anh
là....
- À.. tôi... tôi...
lão Khánh giật mình khi thấy mấy đứa nhân viên của trung tâm đi ngang qua - tôi
muốn học thêm lớp này ?
- À thì ra là thế ?
Đây là lớp của cô Quỳnh, lớp này là lớp nâng cao. Nếu anh muốn học thì có thể
đăng kí học lớp cơ bản trước.
- Cũng được. Nhưng tôi
muốn cô Quỳnh dạy cho tôi.
- Vâng, được chứ. Vậy
anh đi theo em.
Vì một phút lỡ mồm mà
ông Khánh phải đi học thêm, haha ngu như chó. Lão Khánh hí hửng xuống dưới đăng
kí lớp học thêm rồi ngồi đợi chị Quỳnh xuống.
- À chị ơi, có cái lớp
nào chỉ có một mình tôi với một mình cô Quỳnh không ?
- À, cái đó... học phí
sẽ cao hơn những lớp....
- Không thành vấn đề.
Vậy cho tôi ngồi vào cái lớp đấy đi, hihi.
Đm, nói chuyện cũng thấy
ngu rồi. Đéo hiểu sao làm được hacker hay thật.
Anh Khánh ngồi một lúc
thì chị Quỳnh cũng xuống :
- À cô Quỳnh, đây là học
viên mới đăng kí học thêm lớp piano. Anh ấy yêu cầu học một mình.
Lão Khánh nhìn chị Quỳnh
rồi cười. Bả lườm ổng cái rồi đi luôn. Như một thói quen, anh Khánh vẫn luôn là
người đưa đón chị Quỳnh đi học, đi làm từ rất lâu rồi. Nhưng bọn con gái đôi
khi nó hãm lone đéo chịu đc. Ừ tao đi xe cùng mày, tao đi ăn cùng mày nhưng tao
đéo thích mày. Mình chỉ là bạn, dù mày có tán tao thì mình vẫn là bạn. Nhưng
mày rủ tao đi ăn tao vẫn đi. Đm thế đấy, tôi nghiệp ông anh tôi. Lão chở chị Quỳnh
về thẳng nhà. Từ phía xa, đã nghe thấy tiếng chửi bới ầm ĩ :
- Con đàn bà này, mày
đi chết đi - vừa nói, ông chú đằng kia vừa đè bà thím ra đạp mấy phát.
- Con tiện nhân, tiền
đâu ? Tiền mày giấu ở đâu rồi ?
- Tôi không biết. Tiền
anh lấy hết rồi, làm gì còn đồng nào ?
- Á à mày còn chối à ?
Đưa tiền đây, nhanh lên - ổng lôi cổ bà thím dậy, tát mấy phát. Vừa tát vừa hỏi
tiền đâu tiền đâu. Bà thím chỉ biết khóc lóc chống cự. Anh Khánh chở chị Quỳnh
vừa về đến đầu ngõ, nghe tiếng người, chị Quỳnh nhảy vội xuống xe rồi xà vào
đám đông :
- Ba à, thôi đi - chị
Quỳnh đẩy ông chú kia ra rồi đỡ thím này dậy.
- À Quỳnh, mày về rồi
hả ? Nói cho ba biết, tiền mẹ con để ở đâu rồi ?
- Tôi đã nói là hết rồi
mà.
- Á à còn dám chối à ?
Mày...
- Thôi đi - nói rồi chị
Quỳnh đẩy ổng ra, móc vội cái bóp lấy mấy tờ 500k đưa ổng- Đây, đủ chưa ?
- Hehe, vậy có phải
ngoan không ?
Nói rồi ông già loạng
choạng đi khuất, để lại hai mẹ con của chị Quỳn ngồi ôm nhau khóc. Chị Quỳnh đỡ
bà già vào trong nhà rồi quay ra ngoài. Anh Khánh vẫn đứng đó, khung cảnh này
đã quá quen thuộc với anh Khánh rồi. Lão không lấy làm ngạc nhiên, lần nào cũng
vậy, càng như vậy, lão càng yêu chị Quỳnh hơn. Không phải chị Quỳnh không thích
anh Khánh, nhưng hiện tại có quá nhiều thứ phải làm khiến chị Quỳnh không thể
chấp nhận tình cảm của anh Khánh được. Chị Quỳnh lê thê bước lại :
- Chuyện hôm nay, anh....
- Anh biết rồi, anh sẽ
không nói cho ai biết đâu.
- Cảm ơn anh nhé.
Chị Quỳnh ngước lên
nhìn anh Khánh, đôi mắt hơi rưng rưng và khuôn mặt ủ rũ, kèm theo một chút xúc
động và cảm kích. Đúng rồi, có một người con trai luôn đứng sau lưng chị, nhìn
ngắm chị. Có một người con trai yêu chị đến nỗi không quan tâm gia đình chị như
thế nào. Có một người con trai, dù cho có chuyện gì vẫn luôn tôn trọng chị, là
anh tôi đấy.
***
Trong khi chúng nó đú
đởn với nhau thì tôi nằm ở nhà như chó chờ cứt. Địt mẹ buồn đéo chịu được. Tôi
mở cái cổng ra rồi vươn vai một cái, chiều tối mẹ nó rồi. Đúng lúc đấy Kim Anh
nó cũng mở cổng ra, à nhỏ này hôm nay mặc bộ độ ngắn cụt, kiểu đồ tập thể dục của
đám con gái ấy. Xong choàng cái khăn lên cổ :
- Này, đi đâu thế ?
- Tập thể dục. Không
thấy hay sao mà hỏi.
Nó cười rồi chạy mẹ mất.
Tôi cũng chạy theo nó. Như một sự tò mò và phản xạ tự nhiên thôi, chứ cũng đéo
biết sao mình làm vậy nữa :
- Đi đâu thế - nó nhìn
tôi rồi hỏi.
- Tập thể dục. Không
thấy hay sao mà hỏi.
- Này, anh học theo
tôi đấy hả ?
- Làm gì có, chiều nào
tôi chả chạy ra công viên tập thể dục. Nó tốt cho não của tôi.
Nó không nói gì cả, chạy
thẳng ra công viên, ngồi xuống cái ghế đá lau mồ hôi. Tôi tấp vào quán gần đó
mua hai chai nước suối.
- Nè, uống đi.
- Tôi đã bảo là anh đừng
có tán tỉnh tôi mà.
Ơ cái địt, thế này là
đang tán tỉnh nhau à. Tại bố mày chán thôi chứ bố thèm vào con ôn con này nữa.
Thứ ảo tưởng sức mạnh.
- Không uống thì thôi.
- Ê, đưa đây - nói rồi
nó đứng dậy chụp lấy chai nước. Đm đã nghiện còn ngại nữa chứ.
- Màu mè - tôi cười
nhìn nó, uống xong nó lại lườm tôi.
- Ê, anh bị bệnh gì vậy
?
- Tôi hả ? Tôi bị đẹp
trai.
- Đồ điên này. Nhưng
mà cũng thật trùng hợp.
- Trùng hợp gì ?
- Trông anh quen lắm,
nhưng tôi không nhớ đã gặp anh ở đâu nữa.
- Tôi ở đối diện nhà
cô đấy.
- Ai chả biết. Ý tôi
không phải vậy ?
- Chứ sao ?
- Ý là có cảm giác gì
đó... khó nói lắm.
- Ê, cô thích tôi à ?
- Bị điên hả ? - nói rồi
nó chạy đi mất.
- Ê, đợi tôi với.
Thích thì nói thích có gì mà ngại. Tôi đẹp trai mà. Ê đợi với....