'The Meg' là một phim thuần giải trí. Nó sinh ra chỉ để giải trí mọi người và làm rất tốt trọng trách mà người ta dành cho nó.
'The
Meg' là một phim thuần giải trí. Nó sinh ra chỉ để giải trí mọi người và làm rất
tốt trọng trách mà người ta dành cho nó.
Sau
hàng loạt những "The Great Wall", "Warcraft", "Kong:
Skull Island", "Pacific Rim Uprising"... mãi mới thấy mới có một
phim làm cho người Mỹ coi như 'The Meg'. Ngay từ những hình ảnh đầu, không khó
để thấy 'The Meg' chẳng cố lật đổ những tượng đài sẵn có của dòng phim 'cá mập'
như 'Jaws' hay 'Deep Blue Sea'.
Thay
vào đó, 'The Meg' nương theo triết lý: cái gì không rơi, không vỡ, thì đừng cố
sửa đổi. Nhà sản xuất dốc hết nguồn lực vô dàn cast, bối cảnh, âm thanh và kỹ xảo.
Gần đây, 'Mission: Impossible - Fallout' cũng mắc tư tưởng này nhưng lại bị 'trật
khớp' với cả tinh thần của series trước. May mắn, tư tưởng này phù hợp một cách
triệt để luôn với 'The Meg'.
Cần
nói một chút xíu về ngôn ngữ trong 'The Meg'. Như đã nói ở trên, phải qua rất
nhiều dự án (có Trung Quốc nhúng tay) thì mới lòi ra một phim theo nhãn quan của
người Mỹ, đành rành có diễn viên Trung Quốc, nhưng tư tưởng anh hùng của người
Mỹ lại rất rõ ràng trong phim. Ngôn ngữ chính là tiếng Anh. Dàn cast hợp chủng
và nói tiếng Anh rất rõ ràng, mạch lạc. Hẳn các giáo viên ngôn ngữ sẽ rất thích
phim này. Lối thoại của các nhân vật rất dễ hiểu và có cảm giác đã được điều chỉnh
sao cho dễ hiểu nhất có thể. Không ngờ, giọng của nam chính (Jason Statham) lại
khó nghe hơn nhiều những người còn lại, giọng anh bị lậm phương ngữ quá rồi,
không sửa được.
Jason
Statham là lựa chọn tốt nhất cho phim. Không nói nhiều, muốn là hành động. Mà
nhân vật của anh cũng chỉ có thế. Lý Băng Băng lên phim đầy đặn hơn nhiều lần
trước, dễ nhìn hơn, không chạy theo mốt của mấy cô diễn viên cùng quốc tịch mỗi
lần được lên phim Hollywood. Nhiều khả năng cô theo đuổi hình tượng các bậc đàn
chị như Lucy Liu, Dương Tử Quỳnh...
Tuy
nhiên, nhà sản xuất vẫn nhẹ nhàng phô ra cái chất Trung Quốc mà họ bị chi phối,
nhưng ở một khía cạnh hài hước. Vui nhất là cách nhà làm phim tả một bãi biển
du lịch 'đúng kiểu' Trung Quốc, thậm chí là kiểu của người Việt Nam. Mọi hoạt động
ăn, uống, ỉ@, đ*, chơi bời... đều diễn ra ở đó hết. Đặc điểm nổi bật là nhốn
nháo và... cực đông. Không hiểu sao, tới những cảnh có nhiều diễn viên quần
chúng Trung Quốc, màu phim trở nên ấm lại, y chang những phim đương đại của quốc
gia này.
'The
Meg' học hỏi mỗi dòng phim một chút. Mới vô cho cảm giác khai phá, phiêu lưu. Lấn
tới là cảm giác hồi hộp theo kiểu tài liệu. Sâu hơn nữa thì bộc phát ra tính
'hành động'. Tới cuối phim thì mọi thứ sỗ sàng, kinh dị, và hơi rẻ tiền một
chút. Nhưng cũng không sao, 'The Meg' mà không có máu me bê bết thì không xứng
nằm trong cái bóng của 'phim cá mập' trước đó. Chỉ tiếc là cảnh cá vào bờ để ăn
thịt người còn ngắn quá, thiết nghĩ nhà làm phim đầu tư hơn chút nữa, nhốn nháo
hơn chút nữa, màu sắc tung tóe hơn chút nữa là ổn.
Về đồ
họa vi tính, 'The Meg' làm tốt, lợi dụng ánh sáng âm u phía dưới đại dương cho
nên cá mập lớn, cá mập bé đều cho cảm giác chân thực. Thậm chí sinh vật chính
trông cũng rất thực ở những pha nhảy chổm ra khỏi mặt nước.
Nhìn
chung, 'The Meg' là một phim giật gân, thuần giải trí nhưng lại không cho cảm
giác xuề xòa, rẻ tiền. 'The Meg' cho cảm giác hoàn thiện chỉnh chu ở dàn cast
đa dạng và nổi tiếng, quy mô lớn (ở cảnh quay quần chúng) và CGI không bị 'ảo
lòi'. Phim thích hợp cho khán giả muốn giật mình nhưng ngại căng não.